
xin: “Đừng đi!”
Đừng giống như lần trước, nói không được, không được. Bọn họ không còn nhiều
thời gian, thời gian một cái chớp mắt cũng trân quý hơn nhiều so với minh châu,
không thể tiếp tục lãng phí vô ích. Nàng khao khát hắn, ngay lúc này.
Hắn lập tức cúi xuống ôm chặt nàng, dán môi thở dốc: “Ta đây. Sẽ đau đó, chịu
đựng.”
Đôi chân trần của nàng có chút bất an co lên, mơn trớn bên hông hắn, ngay sau
đó nước biển nhẹ nhàng xao động, cặp chân nàng cứng lại. Đàm Xuyên phát ra một
tiếng rên nhỏ, đau tới nỗi hít thở không thông, móng tay ghim thật sâu vào da
thịt rắn chắc bóng loáng của hắn. Hắn kề môi bên vành tai nàng, phát ra hơi thở
mê người, nàng liền quay đầu hôn hắn, như thể muốn phân tán lực chú ý.
Phó Cửu Vân ngừng một chút, khẽ vuốt hàng mày nhíu chặt của nàng, thấp giọng
hỏi: “Đau lắm sao?”
Nàng không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu. Hắn áp trán lên trán nàng, dần dần
bắt đầu chuyển động, mỗi một lần phảng phất đều từ từ thâm nhập vào sâu bên
trong nàng, muốn tìm hiểu hết thảy những bí mật mà nàng giấu kín. Một tiếng
nghẹn ngào không nín được theo bờ môi nàng trượt ra, cũng không biết là do đau
đớn hay vì gì khác.
Bọn họ bây giờ đã thực sự trở thành một khối, gắn bó sít sao, từ nay không
thể tách rời, cũng sẽ không bao giờ tách rời. Nàng lần đầu tiên hiểu được, trên
thế gian này nàng rốt cuộc không hề cô đơn, kẻ yêu nàng ở ngay đây, người nàng
yêu cũng ở ngay đây.
Lần đầu hoan ái ngoại trừ đau đớn cũng chẳng có gì sung sướng, Phó Cửu Vân
thở gấp càng lúc càng kịch liệt, siết chặt bờ vai nàng, cố gắng không để chính
mình dùng lực quá mạnh. Nàng vì đau đớn mà khao khát nụ hôn của hắn, thế là hắn
một lần lại một lần hôn nàng, muốn làm cho giọng nói của mình nghe bình tĩnh một
chút, lại tựa hồ thế nào cũng làm không được, chỉ có thể nhẹ giọng thì thầm nói
với nàng: “Sẽ qua nhanh thôi… Chịu đựng, chịu đựng…”
Hắn bỗng nhiên rời khỏi, siết chặt như thể muốn vò nát nàng, thân thể mạnh mẽ
run rẩy vài cái, sau đó liền gục trên người nàng, ngón tay quấn lấy tóc nàng, mồ
hôi của hắn hòa cùng mồ hôi của nàng, đôi môi ướt át day nhẹ trên làn môi mềm
mại khẽ nhếch của nàng một chút, cất tiếng như thở dài: “Ôm ta đi.”
Đàm Xuyên nâng cánh tay rã rời ôm chặt cần cổ hắn, hắn hơi nghiêng người, lật
mình một cái, liền thay đổi tư thế nằm xuống, để nàng nằm trên người hắn. Trái
tim hắn đập cực kỳ kịch liệt, giống như trống nổi, nện trên lồng ngực nàng, Đàm
Xuyên mệt mỏi chỉ còn muốn ngủ, để mặc hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, âu yếm hôn
lên trán nàng, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
Nàng chậm rãi lắc đầu, cũng bắt chước nắm lấy mái tóc dài của hắn, tết thành
một bím đuôi sam, nhẹ nhàng nói: “Chàng đau không?”
Phó Cửu Vân bật cười: “Cô bé ngốc, nam nhân sao mà đau được.”
Đàm Xuyên chỉ thấy mệt mỏi uể oải, mỗi tấc bắp thịt đều mỏi nhừ căng trướng,
nhưng nàng lại không muốn ngủ, nỗi vui sướng trào dâng trong lòng, lại có một
loại cảm giác mất mát không rõ, từ nay về sau nàng đã thực sự là một nữ nhân.
Giờ khắc này nàng chỉ muốn hắn ôm nàng thật chặt, cái gì cũng không cần nói. Có
lẽ thế gian thực sự có sự tương thông giữa hai tâm hồn, trong nháy mắt tiếp theo
hắn liền vòng tay ôm trọn nàng, bàn tay bắt đầu vuốt ve tấm lưng trần của nàng
như muốn an ủi, bờ môi ấm áp nhẹ nhàng hạ xuống những nụ hôn lên gò má, lên lông
mày, lên vành tai nàng.
Nàng sắp ngủ đến nơi, tỉnh tỉnh mơ mơ nhắm mắt lại, không biết trải qua bao
lâu, bàn tay vuốt ve của hắn lại lần nữa trở nên nóng cháy, thuận theo vòng eo
thon gọn trượt dần xuống dưới, lần này rốt cuộc không hề nôn nóng, dịu dàng mà
kiên nhẫn phủ lên nơi mềm mại nhất trên cơ thể nàng, nhẹ nhàng mơn trớn như đang
vỗ về an ủi một con thú nhỏ bị thương.
Lưng của Đàm Xuyên bị siết chặt, hừ một tiếng tỉnh lại, đối diện đôi mắt đen
sâu thẳm của hắn, nơi đó như đang dấy lên một ngọn lửa.
“Lại lần nữa nhé.” Phó Cửu Vân không chờ nàng trả lời, nâng tay giữ gáy nàng,
đầu lưỡi đẩy ra hàm răng khép chặt, làm sâu thêm nụ hôn này.
Nàng cảm thấy rối bời, dường như nằm yên cũng không phải, trốn tránh cũng
không phải, ngồi dậy lại càng không phải. Ngón tay hắn vĩnh viễn luôn thừa kiên
nhẫn hơn so với nàng, nhất định muốn bức nàng phát điên. Hắn cứ vậy triền miên
hôn, khiến nàng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt đoạn từ trong khoang
mũi, khác hẳn với cảm giác khi nãy, một cơn sóng triều kỳ lạ còn mãnh liệt hơn
lúc trước ở Mi Sơn cư ào tới.
Đàm Xuyên không khống chế được giãy giụa thoát thỏi bờ môi quấn quít của hắn,
rụt vai lại dựa đầu trên vai hắn, thân thể khẽ run rẩy theo từng động tác dịu
dàng của tay hắn.
Chương 45: Cho tới khi cái chết mang nàng đi (Phần 3)
Đôi tay không biết đặt đâu, chỉ có thể quờ quạng siết chặt đệm chăn, bị hắn
nắm cổ tay giữ trên cao, cả người nàng liền mềm nhũn ngã xuống, run rẩy dựa sát
vào thân thể hắn.
Phó Cửu Vân rất tốt bụng cúi đầu hỏi nàng: “Bây giờ còn đau không?”
Đàm Xuyên cắn mạnh một ngụm trên ngực hắn coi như trả thù, hắn lại giữ lấy eo
nàng, điều chỉnh vị trí một chút, dùng thân thể