
ng linh dược đã ngủ đủ năm ngày, bây giờ trên
người có chỗ nào không khỏe không?”
“Ách, ta khỏe rồi…” Đàm Xuyên quay đầu không nhìn bản mặt cười lạnh của Phó
Cửu Vân, “Vậy… cám ơn mọi người cứu ta… Có điều huynh và Phó Cửu Vân sao lại tới
cùng nhau?”
“Ta vốn định rời khỏi Thiên Nguyên, ” Tả Tử Thần ngừng một chút, không nhìn
đến sắc mặt tái nhợt của Huyền Châu, tiếp tục nói: “Tình cờ gặp Cửu Vân, mới
biết muội và Huyền Châu gặp chuyện. Cho nên hai người cùng nhau bàn kế sách, ta
nói chuyện với quốc sư kéo dài thời gian, Cửu Vân dán bùa, chờ cơ hội cứu bọn
muội ra.”
“Choang” một tiếng, là thanh âm tách trà vỡ nát, tách trà trong tay Huyền
Châu bị nàng ta hung hăng ném xuống đất, nước trà xanh biếc lập tức hòa tan
trong nước biển dập dềnh. Trong mắt nàng ta tràn đầy lệ, đứng dậy định bỏ
đi.
“Đợi chút đã.” Phó Cửu Vân đột nhiên mở miệng, “Mấy ngày nay ta bị màn kịch
đi đi ở ở của ngươi quậy cho nhức đầu, ngươi tóm lại là muốn đi hay ở? Hoặc
ngươi lần này đi đừng quay lại, hoặc ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta.”
Huyền Châu nhìn hắn một cái, trong mắt đầy vẻ căm hờn, có điều ánh mắt đó rất
nhanh lại chuyển đến Tả Tử Thần, bên trong thêm nhiều phần ủy khuất cùng phẫn
uất, thấp giọng nói: “Tử Thần, chàng cũng muốn ta đi?”
Tả Tử Thần im lặng hồi lâu, bỗng nhiên than nhẹ một tiếng: “Những gì cần nói
mấy ngày trước ta và nàng đã nói rõ cả rồi, cũng không muốn nhắc lại lần thứ
hai. Nàng nguyện ý trở lại núi Hương Thủ là tốt nhất, một mực giận dỗi bên
ngoài, chỉ là tự tạo nghiệp chướng cho chính mình mà thôi.”
Huyền Châu đờ đẫn đứng nơi đó, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt khép chặt của
hắn, nói: “Chàng nói chàng cảm kích ta có phải không? Chàng căn bản không thiếu
nợ cô ta cái gì! Chàng là thiếu nợ ta! Chàng phải hoàn trả cho cô ta, vì cái gì
không nghĩ phải bù đắp cho ta?!”
Không có ai trả lời nàng ta. Nàng ta khẽ gật đầu, thì thào nói: “Trong lòng
chàng một chút địa vị ta cũng không có, cho nên chưa bao giờ chàng cảm thấy
thiệt thòi cho ta… Được, ta hiểu rồi.”
Nàng ta xoay người đi ra khỏi cửa, một mặt lại nói: “Ta sẽ không trở lại. Tử
Thần… Những ngày chúng ta ở núi Hương Thủ thật là đẹp, ta cho rằng khi đó chàng
đã thích ta, không phải sao? Chỉ có điều chàng lại muốn vứt bỏ ta thêm lần
nữa.”
Quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời nàng dường như chỉ có bốn năm trên
núi Hương Thủ ấy, không có nước, không có nhà, không có Thu Hoa phu nhân, cũng
không có Đế Cơ. Chỉ có điều cái gì tốt đẹp cũng đều ngắn ngủi, đặc biệt là với
nàng. Có lẽ kia chỉ là một hồi ảo mộng của một nam tử mất trí nhớ bất lực, tỉnh
mộng hắn liền cảm thấy bội phần sỉ nhục, không chút lưu luyến mà dứt khoát ra
đi. Nhưng đó đã là tất cả trong cuộc đời nàng mất rồi.
“Tả Tử Thần, rồi chàng sẽ hối hận! Ta muốn chàng vĩnh viễn hối hận!”
Lời nguyền rủa oán độc biến mất dần bên ngoài phòng, ba người trong phòng
thật lâu sau vẫn ngồi im lìm. Tả Tử Thần khẽ động, đứng dậy nói: “… Ta mệt rồi,
muốn đi nghỉ tạm. Các ngươi cứ chậm rãi trò chuyện.”
Đàm Xuyên cảm giác được ánh mắt Phó Cửu Vân ra sức đảo quanh sau lưng mình,
dấu hiệu thập phần thập phần không ổn, vội vàng buông chén trà xuống cười làm
lành nói: “Vậy, vậy ta đây cũng mệt rồi… Buồn ngủ quá, đi ngủ một giấc…”
“Đàm Xuyên.” Hắn không lên giọng, trong giọng nói cũng không có vẻ gì là uy
hiếp, thậm chí còn rất dịu dàng, vì sao lại khiến nàng có cảm giác muốn toát mồ
hôi lạnh? Nàng ngừng chân, quay đầu cười với hắn: “Ta mệt thật mà, còn trọng
thương mới khỏi đây này.”
Phó Cửu Vân vẫy tay với nàng, cười đến quỷ dị: “Mấy kẻ cản trở đều đi cả rồi,
bây giờ chúng ta có thể nói chuyện cho rõ ràng.”
Nàng quay lại ngồi, nghĩ nghĩ, nói: “Được, chàng nói, ta nghe.”
Phó Cửu Vân lại không nói gì, chỉ vung tay ném cho nàng hai phong thư, cất
giọng cười như có chút mỉa mai: “Ở trước mặt nàng, Thiên hoàng lão tử cũng phải
nhận thua. Thứ nàng vẫn muốn, giờ cho nàng.”
Đàm Xuyên ngạc nhiên nhìn phong thư trong lòng, chốc lát sau mới phản ứng kịp
đây là lai lịch quốc sư, rốt cuộc bất chấp chuyện khác, lập tức mở ra xem
kỹ.
Mi Sơn Quân quả nhiên rất có bản lĩnh, ngay cả quốc sư sinh vào năm nào, theo
học người phương nào đều có thể kể ra đầy đủ.
Quốc sư có huyết thống tộc yêu quái cổ thuộc hai mươi bốn động Nam Man, dòng
máu yêu thuần chủng, tới giờ đã ba trăm tuổi. Đại để là tham luyến danh lợi phồn
hoa chốn nhân gian, năm mươi năm trước tới Thiên Nguyên làm một viên thần quan
không chút tiếng tăm, được cái bộ dạng bất lão bất tử lại làm cho hoàng đế hứng
thú, muốn học chút thuật trường sinh bất lão, liền đề bạt lão làm quốc sư.
Phán rằng thái tử mệnh cách vô song, cũng là dựa vào một lời tiên đoán của
Thiên Nguyên quốc từ xưa. Mấy đời trước từng có vị thần quan tiên đoán trăm năm
sau Thiên Nguyên sẽ giáng lâm một người mang mệnh cách vô song, huyết chiến
Trung Nguyên, hoàn thành bá nghiệp nhất thống thiên hạ. Quốc sư chắc hẳn là chui
vào chỗ trống này, dùng máu tươi của chính lão trộn lẫn với bọn quỷ hung thần
luyện hóa, mượn bụng hoàng hậu sinh hạ mộ