
ngủ, bỗng nhiên có một
bàn tay chậm rãi vuốt ve trên trán nàng, gạt những sợi tóc thấm đẫm mồ hôi của
nàng sang hai bên.
Giọng nói dịu dàng êm ái kia mang theo chút mệt mỏi và than thở hiếm thấy:
“Đàm Xuyên, hai hồn phách đã có đủ, hồn phách của lão quốc sư kia ta nhất định
sẽ mang tới cho nàng, chỉ là… Hồn phách cuối cùng để thắp hồn đăng, nàng muốn
dùng của ai? Hoàng đế Thiên Nguyên? Nhị hoàng tử? Hay là… Nàng đã sớm chuẩn bị
để chính mình trở thành hồn phách cuối cùng?”
Cho nên mới không thèm nhìn đến ai, không tới gần ai; cho nên mới bỏ đi dứt
khoát như vậy; cho nên nói chính mình không có tương lai?
Thực chưa từng gặp qua cô gái nào cố chấp đến đáng sợ như vậy.
“… Ta có lẽ đã sớm biết, hồn phách cuối cùng quan trọng nhất, chọn kẻ nào
cũng đều không thể, chỉ có nàng mới được. Nàng muốn giết ai ta đều có thể giúp
nàng. Thế nhưng người nàng muốn giết cuối cùng là chính mình, ta có nên giúp
nàng không đây?”
Không có người trả lời hắn, trong căn phòng vẫn im ắng như vậy. Bàn tay kia
chậm rãi rút khỏi trán nàng, như là mang theo cả sự ấm áp vô cùng quan trọng,
Đàm Xuyên bỗng nhiên không còn buồn ngủ. Rõ ràng lồng ngực đã không còn trống
rỗng, lại phảng phất như lần nữa được nếm trải tường tận nỗi cô tịch lạnh
lẽo.
Cứ như vậy đi… Nàng tự nói với mình, như vậy rất tốt. Có lẽ trái tim bằng đá
cũng sẽ trở nên cứng rắn lạnh lùng, nàng tựa hồ có thể lãnh đạm vô tình mà nhìn
bọn họ buồn bã thất vọng. Mọi chuyện đã tới nước này, trời có sập nàng cũng sẽ
không lùi bước, không ai có thể ngăn cản nàng.
Ngay cả trái tim bằng đá đang âm ỉ khó chịu kia cũng không thể.
******
Không biết ngủ say bao nhiêu ngày, lần nữa mở bừng mắt, trước giường nửa bóng
người cũng không có. Đàm Xuyên lăn lông lốc từ trên giường xuống, kinh ngạc cúi
đầu nhìn thân thể mình, một chút cũng không đau, cũng không có chỗ nào khó chịu.
Trái tim thay thế trong lồng ngực thong thả đập từng nhịp vững vàng, hết thảy
như thường.
Cái không bình thường là căn phòng này…
Nàng nhìn chằm chằm chiếc “Giường” như một kẻ ngốc, nghiên cứu xem nó đến
cùng có đúng là một con trai ngọc khổng lồ hay không, thoạt nhìn nó thật sự rất
giống một con trai. Vật dụng xung quang đều đủ cả, nhưng cũng đều là san hô và
hải thạch làm thành, những đám tảo biển mềm mại bám trên tường khe khẽ đong đưa
theo làn nước, một bầy cá nhỏ màu sắc sặc sỡ bơi qua bơi lại giữa san hô và hải
tảo.
Nàng ra sức dụi dụi mắt, cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi, lại dụi
dụi, một con cá nhỏ đã bơi tới bên cạnh, bị nàng dùng ngón tay chọc chọc, dọa
cho chạy trối chết.
… Nàng sống dưới đáy nước rồi sao?
Xỏ giày, vén rèm cửa làm từ trân châu, đi qua bao nhiêu cánh cửa bằng san hô,
bên ngoài là đáy biển trắng xoá mênh mông, cát mịn như bạc, căn phòng nàng đang
ở là một vỏ sò cực kỳ to lớn, tựa một đóa hoa rực rỡ phong tao nở trong cát
biển.
Đàm Xuyên ngây ngốc.
“Ta nói, nàng vừa mới khỏi bệnh, lại làm cái quỷ gì thế?” Một giọng nam đột
nhiên vang lên ở phía dưới, Đàm Xuyên ngạc nhiên cúi đầu, chỉ thấy Phó Cửu Vân
Tả Tử Thần cùng Huyền Châu ba người đứng dưới vỏ ốc, ngửa đầu im lặng nhìn nàng.
Giờ phút này hình tượng của nàng cực kỳ không lịch sự, chỉ khoác một tấm áo
mỏng, nằm úp sấp trên nóc vỏ sò bằng tư thế chó dữ chụp mồi, vươn tay muốn lấy
cái rổ đựng minh châu to bằng quả trứng bồ câu trên nóc nhà.
Đại khái là vì có chút xấu hổ, chân nàng khẽ trượt, từ trên nóc nhà lăn thẳng
xuống, nhất thời khuấy tung một đống bọt biển bên dưới. Giữa đám bọt bay tứ
tung, Phó Cửu Vân túm lấy eo nàng, kẹp ở dưới nách như kẹp gạo, như cười như
không cúi đầu liếc nàng một cái: “Tiểu tặc định trộm minh châu?”
Đàm Xuyên thành khẩn cúi đầu nhận sai: “Không có không có, ta chỉ định kiểm
tra, ca ngợi sự xa xỉ nơi đây một chút.”
Thời điểm xa xỉ nhất của Đại Yến, cũng chưa từng nghe nói treo một rổ dạ minh
châu trên nóc nhà để trang trí, khảm hai viên minh châu lên tường đã là quá lắm
rồi, sau này vì chiến tranh mà quốc khố trống rỗng, bị vua Bảo An đưa ra ngoài
lén lút bán đi.
Thảm thương thay, đường đường Đế Cơ một nước, lại bị dạ minh châu làm cho hoa
mắt.
Bốn người tiến vào gian phòng vỏ sò, rất nhanh liền có mấy chú cá nhỏ màu sắc
rực rỡ bưng khay trà trên đầu bơi tới, trong tách trà không ngâm lá trà, cũng
không biết là loại rong biển gì, màu xanh tươi vô cùng hấp dẫn.
Đàm Xuyên có chút chột dạ, nhanh chóng bưng lên uống một ngụm, hương vị nhẹ
nhàng khoan khoái, không khỏi khen một tiếng, lúc này mới hỏi: “Ơ thế… ta ngủ
mấy ngày rồi?”
Nói thật, bốn người bọn họ ngồi cùng một chỗ uống trà, thật sự rất quỷ dị,
quỷ dị tới nỗi nàng không thể không tìm một đề tài để thay đổi bầu không khí
nặng nề này.
Huyền Châu sắc mặt không tốt làm bộ như không nghe thấy, Phó Cửu Vân chỉ mải
nhìn nàng cười lạnh, cười đến độ làm nàng toàn thân sợ hãi, chỉ có Tả Tử Thần
nhìn quanh một vòng, thấy không ai thèm để ý nàng, thế là do dự mở miệng giúp
nàng đỡ lúng túng: “Muội bị một chưởng của quốc sư làm chấn động toàn thân,
xương cốt vỡ năm phần, sau khi dù