
“Thương Thương, chồng con không có tới sao?”
Chu Thương Thương nhất thời không biết nói tiếp thế nào.
Dì Hà lại hỏi một câu: “Bà nội con muốn gặp nó.”
Cửa bệnh viện người qua người lại, những bóng người trên
mặt đất xám trắng đến đến đi đi, chói chang đến Chu Thương Thương có
chút phiền lòng, cô ngẩng đầu, nói với dì Hà: “Anh ấy đến khách sạn đặt
gian phòng, sẽ đến sau.”
Dì Hà trách cứ nhìn cô một cái: “Ở khách sạn cái gì, trong nhà phòng rất nhiều đó thôi.”
Chu Thương Thương cười lắc đầu: “Khách sạn thuận tiện hơn.”
Chu Thương Thương theo dì Hà lên lầu 7, lướt qua hàng
lang thật dài, đi tới khu phòng bệnh đặc biệt, đứng ở cửa sổ nhìn một
lúc, hỏi dì Hà: “Bà nội ngủ rồi?”
Dì Hà gật đầu: “Bà không biết con đã tới, vẫn nói dì không nên thông báo cho con.”
Trong ngực như là rơi xuống một cây châm, Chu Thương Thương nói với dì Hà: “Bà nội bệnh đã thật lâu sao?”
Dì Hà thở dài, nói sang chuyện khác: “Thương Thương, con về trước nghỉ ngơi đi, ngồi máy bay lâu như vậy, khẳng định mệt mỏi.”
“Không có việc gì.” Chu Thương Thương lắc đầu, ngồi ở ghế dài bên cạnh, dì Hà ngồi ở bên cạnh cô, hỏi cô một ít tình hình.
“Con và chồng con có con chưa?” Dì Hà cười tủm tỉm nhìn về phía cô, “Năm năm trước con nói sắp kết hôn, hiện tại hẳn là có con
rồi đi.”
“Chưa có.” Chu Thương Thương rủ mắt, im lặng một lúc, “Vẫn chưa có dự định, chúng con đều rất bận.”
“Như vậy không thể được.” Dì Hà kiên trì khuyên bảo,
“Sao có thể vẫn không có con, nếu như con nghe lời dì Hà nói, lần này
trở về phải nhanh có một đứa, nghìn vạn lần đừng chạy theo mô đen học
cái ‘đinh khắc’ gì gì đó.” (đinh khắc : Double income no kids vì lý do
chủ quan hay khách quan mà chọn lựa không sinh con)
Chu Thương Thương kéo xuống khóe miệng, hơi cuối đầu, sau đó đứng lên, “Dì Hà, con về khách sạn trước, sáng mai sẽ qua.”
Dì Hà: “Được, con yên tâm, nơi này có dì đây.” -
Lúc Chu Thương Thương đi ra cửa bệnh viện, tầm mắt dừng lại ở cách đó không xa.
Tô Dần Chính cũng thấy cô, sau đó hướng về phía cô đi tới.
“Anh chưa đi?” Chu Thương Thương nâng mắt, xoay mặt qua, lần thứ hai mở miệng, “Nếu chưa đi, giúp tôi một việc đi.”
Không đợi Chu Thương Thương nói việc gì, Tô Dần Chính đã gật đầu trước: “Em nói đi, Thương Thương.”
“Chúng ta. . . Sắm vai vợ chồng vài ngày đi, bà nội với dì Hà còn không biết tôi ly hôn, tôi không muốn bọn họ không yên lòng.”
Tô Dần Chính nhìn Chu Thương Thương : “Được.”
Chu Thương Thương nói: “Cảm tạ.”
Tô Dần Chính tự trào nở nụ cười một chút, không nói chuyện.
Để thuận tiện, cô với Tô Dần Chính ở khách sạn đối diện bệnh viện đặt phòng, lúc thuê phòng, cô bé tiếp tân nhìn cô và Tô Dần
Chính một cái: “Thuê một gian phòng lớn sao?”
“Không phải.” Chu Thương Thương nói, “Thuê hai phòng.”
Cô bé tiếp tân liếc nhìn bọn họ, trong mắt có chút hiếu kỳ.
Thời đại thay đổi, trước đây là nam nữ thuê chung một
gian phòng sẽ bị nghị luận, hiện tại là nếu hai người nam nữ thuê phòng
riêng, trái lại khiến cho người ta hiếu kỳ.
Chu Thương Thương cầm thẻ phòng, lúc lên thang máy,
xoay người, đối vối Tô Dần Chính vẫn đang trầm mặc nói: “Ngày mai chín
giờ, cửa bệnh viện gặp nhau.”
Tô Dần Chính trợn tròn mắt nhìn cô, tròng mắt Tô Dần
Chính thuộc về cái loại đặc biệt đen, lúc thẳng tắp nhìn một người, bên
trong như ẩn chứa rất nhiều lời muốn nói.
Tô Dần Chính gật đầu.
Chu Thương Thương: “Vậy cảm ơn.”
Tô Dần Chính nhếch khóe môi, quay đầu đi.
Thang máy tại lầu mười ba dừng lại, cô với Tô Dần Chính đều tự cầm thẻ phòng mở cửa, sau đó vào trong, lại đóng cửa.
Hai người phòng sát vách, cách một mặt tường trắng.
Chu Thương Thương vào trong phòng tắm rửa một cái, lập
tức ngã lên giường ngủ, làm ổ ở trong chăn, chỉ cảm thấy tâm loạn như
ma, đều nói đao sắc chặt đay rối, cô rõ ràng chém, kết quả vẫn là phiền
như vậy, cô nghĩ, có phải cái chuôi đao này của cô có phần cùn hay không đây?
Lần này trở lại thành phố B, cô thậm chí vô pháp chính
mồm nói cho người khác, cô và Tô Dần Chính đã ly hôn, là lòng tự trọng
của phụ nữ tác quái mà thôi.
Hai lần trước cô và Tô Dần Chính đến thành phố B, cô
dắt Tô Dần Chính đi qua nghĩa trang của Trương Lâm và Chu Trường An, ở
trước mộ bia, cô nói với bọn họ mấy lời nói Tô Dần Chính rất tốt vân
vân…, Tô Dần Chính cũng nói mấy lời sẽ đối với cô tốt các loại.
Cho nên về sau lại cô và Tô Dần Chính ầm ĩ thành như
vậy, cho dù có đôi khi cô rất muốn về thành phố B, nhưng Chu Thương
Thương cũng không có trở về.
Chu Trường An nói cô tính tình mâu thuẫn, kỳ thực cô
tuyệt không mâu thuẫn, chỉ là có đôi khi chính cô cũng đối mặt không
được cô và Tô Dần Chính sẽ đi tới một bước này mà thôi -
Ngày hôm sau, lúc Chu Thương Thương ra khỏi phòng khách sạn đi ngang qua gian phòng sát vách, không khỏi nhìn thoáng qua, cửa
phòng đang đóng, bên trong không có âm hưởng gì, sau đó cô xuống lầu ra
thang máy, thì thấy Tô Dần Chính đã ngồi ở trên sô pha ngay đại sảnh.
Tô Dần Chính nâng mắt thấy cô, đứng dậy.
Điểm tâm là một tiệm cháo bản địa ở thành phố B, đơn
giản là vì cách bệnh viện rất gần, lúc ă