
nh là đồ khốn kiếp!”
Buổi tối 8 giờ, Chu Thương Thương nằm ở trên giường lớn của khách sạn không muốn đứng lên, cong lưng, cả người như một cọng cỏ nhỏ bị hơi
nóng hong khô, hữu khí vô lực.
Hàn Tranh dán ở phía sau cô, bàn tay gác bên hông cô, qua
một hồi lâu, anh mới xoay cô qua, nhìn chằm chằm khóe môi bị rách da của Chu Thương Thương, vươn tay chạm vào.
Chu Thương Thương nghiêng mặt qua.
Hàn Tranh lập tức cười khẽ, dùng cằm để trên đỉnh đầu Chu
Thương Thương, mang cô ôm đến trong lòng mình: “Làm cũng làm rồi, đừng
tức giận.”
Chu Thương Thương rầu rĩ phát ra một giọng trầm thấp, không biết là “Hừ” hay là “Ừ”, Hàn Tranh giơ tay cào loạn tóc cô, dán bên lỗ
tai cô mở miệng hỏi: “Đói bụng lắm không? Chúng ta ngồi dậy, đường Nam
Thông mới mở một tiệm ăn, chúng ta. . .”
Chu Thương Thương tâm phiền nhắm mắt lại, qua một lúc, “Em
không đi, anh tùy tiện mang cho em chút đồ ăn, thuận tiện mua hộp thuốc
lên.”
Hàn Tranh chớp mắt, quay đầu nhìn Chu Thương Thương, im
lặng một lúc, rời giường, tắm rửa một cái, ra ngoài, lái xe đến vùng phụ cận chạy một vòng, sau khi mua hai phần ăn, thì đến một hiệu thuốc gần
đó mua thuốc.
Hàn Tranh cảm thấy mình thật rất khốn kiếp,trong phòng
khách sạn biết rõ có công cụ tránh thai, thời điểm anh đi vào Chu Thương Thương, một phương diện là quá mau, một phương diện khác, thái độ của
cô vẫn không phải rất kiên quyết, anh còn thử cái gì đây?
Trở lại gian phòng, Hàn Tranh bưng một ly nước đến đút Chu
Thương Thương uống thuốc, Chu Thương Thương cau mày mang thuốc nuốt
xuống dưới, uống một hớp nước Hàn Tranh mang lại.
Nhất thời thuốc mắc ở trong cổ họng, đắng cực kỳ.
Hàn Tranh từ phía sau ôm lấy cô, nói câu xin lỗi.
“Không có việc gì, em cũng hưởng thụ được.” Chu Thương Thương nhắm mắt lại.
Hàn Tranh lại nói câu xin lỗi.
Chu Thương Thương không biết câu xin lỗi này của Hàn Tranh là xin lỗi cái thứ gì, nếu như mọi việc làm sai đều phải nói lời xin
lỗi, Chu Thương Thương nghĩ, cô sẽ phải tự nói với mình rất nhiều câu
xin lỗi.
Cho tới nay, cô thực sự không có đối xử tử tế chút nào với
mình, trước khi chưa ly hôn, cô mang mình giam vào một cái lồng sắt, sau khi ly hôn, cô lại bị một sợi dây vô hình cột quá chặt chẽ.
Chu Thương Thương a Chu Thương Thương, cô rốt cuộc xử lý sự tình này như thế nào đây, ghét bỏ cuộc sống còn chưa đủ loạn sao?
“Thập Nhất. . .” Chu Thương Thương hơi giãy khỏi Hàn Tranh, biểu tình có chút nghiêm túc, “Chúng ta thực sự đừng tiếp tục nữa, coi
như em xin anh.”
Hàn Tranh thu thu biểu tình trên mặt, yên lặng nhìn Chu
Thương Thương, thở ra một hơi, mở miệng nói: “Chu Thương Thương, em là
người nhát gan.”
Chu Thương Thương nằm thẳng trên giường, đôi mắt nhìn
thẳng lên trần nhà, kéo khóe miệng: “Đúng vậy, em nhát gan, thế nhưng
Hàn Tranh, anh là chỗ tốt để đi về sao?”
Hàn Tranh nhìn đôi mắt của cô, không hé răng.
“Đừng nói với em tất cả có anh em cái gì cũng không cần lo
lắng, cũng đừng nói cái gì nếu như em không có cảm giác an toàn ngày mai có thể đi lĩnh chứng.” Nói đến đây, Chu Thương Thương tự giễu nở nụ
cười một chút, yếu ớt nhìn Hàn Tranh, “Nếu như giấy chứng nhận kết hôn
thực sự có thể mang đến cảm giác an toàn, em có khả năng ngày hôm nay
vẫn là vợ của Tô Dần Chính.”
Hàn Tranh ngậm miệng không nói.
“Anh biết em hiện tại nghĩ muốn cái gì nhất không?” Chu
Thương Thương mở miệng hỏi, dừng một lúc, hít vào một hơi, “Hàn Tranh,
anh là người đàn ông tốt, nếu như em bây giờ còn là 20 tuổi, cho dù anh
là một hố lửa, em có khả năng cũng sẽ thử nhảy vào, thế nhưng em thật
không còn là một cô bé 20 tuổi nữa, thứ em cần cân nhắc rất nhiều, so
sánh với tình yêu mãnh liệt hoặc là những tình cảm khác, thứ em càng
muốn chính là cuộc sống yên ả, anh hiểu không?”
“Em thừa nhận với anh cùng một chỗ rất hài lòng, trên
giường dưới giường đều rất hài lòng, anh đối với em cũng tốt, tính cách
anh tốt, anh tuấn, khỏe mạnh, cường tráng, tiền đồ sáng sủa… Em thậm chí tìm không ra anh có cái tật xấu gì.”
“Hàn Tranh, em thừa nhận em rất thích anh, thích cảm giác
cùng một chỗ với anh, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến cùng một chỗ với anh
phải đối mặt với cái gì, em có thể lập tức không chút do dự tuyển chọn
không hề thích anh.”
Hàn Tranh xoay mặt qua, hít một ngụm khí lạnh, quay đầu nhìn cô: “Đây mới là ý nghĩ chân chính trong lòng em?”
Chu Thương Thương gật đầu: “Đúng.”
Hàn Tranh : “Thương Thương, anh. . .”
“Thập Nhất, anh rất tốt.”
Một câu rất tốt, mang lời Hàn Tranh muốn nói nghẹn lại, Hàn Tranh giơ tay xoa xoa mặt, qua thật lâu, ngẩng đầu: “Thế nhưng anh yêu
em mà, Thương Thương.”
Chu Thương Thương nở nụ cười: “Nếu như về sau em còn có thể kết hôn, em tình nguyện tuyển chọn hôn nhân không có tình yêu, em trước đây không rõ, cảm thấy tình yêu, cảm tình là thứ quan trọng nhất trong
hôn nhân, kỳ thực căn bản không phải, hai người thích hợp mới là quan
trọng nhất, tình yêu gì gì đó, nếu như xử lý không tốt trái lại càng
khiến cho hôn nhân thất bại, em và Tô Dần Chính, chính là một ví dụ.”
Hàn Tranh hơi há mồm, đột nhiên nghĩ