
nh, Chu Thương Thương run rẩy hai chân đi về phía Tưởng Ái Linh, sau đó ghé vào bên người Tưởng Ái Linh gào khóc
lên.
Năm 15 tuổi ấy, cô ôm chân Tưởng Ái Linh, khóc té trên mặt đất: “Bà nội, đừng đưa con đi.”
Đảo mắt mười bốn năm, Tưởng Ái Linh đi, còn không có ăn được ô mai cô mua về.
Thời gian qua thật nhanh, giống như Tưởng Ái Linh nói,
bà vẫn cứ nghĩ đem cô cất bước chỉ là chuyện mấy ngày hôm trước, đảo mắt cô đã kết hôn. . .
Ngày hôm sau, Chu Thương Thương cùng dì Hà cùng nhau
thu xếp di vật của Tưởng Ái Linh, lúc ở đầu giường Tưởng Ái Linh thấy
một bức tranh màu nước hé ra, cô lần thứ hai ngồi chồm hổm thân mình
khóc lớn lên.
Chu Thương Thương hít sâu một hơi, đó là cái chuyện gì a, thiên đao vạn quả, cũng không giải hận a!
Cảm tình của Chu Thương Thương đối với Tưởng Ái Linh,
từ nhỏ đến lớn vẫn là phức tạp, bởi vì thái độ của Tưởng Ái Linh với cô
lãnh đạm, cô từ nhỏ đối với Tưởng Ái Linh cũng sẽ không vô cùng thân
thiết, mỗi lần Chu Trường An mang cô quay về nhà cũ Chu gia ăn cơm, cô
như ngồi trên bàn châm, giả vờ hiểu chuyện, giả vờ thuận theo, trên bàn
cơm cũng không sẽ ở trước mặt Tưởng Ái Linh lãng phí một hạt gạo, dáng
ngồi, cầm đũa, gắp món ăn đều quy củ chọn không ra bất luận cái tật xấu
gì.
Bức vẽ màu nước này là cô tặng cho Tưởng Ái Linh, làm
quà sinh nhật đại thọ 60 tuổi của Tưởng Ái Linh, bút họa ấu trĩ vẽ mặt
ngoài nghiêm túc của một bà lão, ngồi ngay ngắn trên ghế tứ phương,Tưởng Ái Linh 60 tuổi còn không có tóc bạc, cho nên trong bức họa là Tưởng Ái Linh búi tóc cài trâm đen thui, thoạt nhìn nghiêm khắc lại cứng nhắc.
Chu Thương Thương nghĩ không ra Tưởng Ái Linh sẽ bảo
lưu bức tranh này, còn bảo lưu nhiều năm như vậy, sinh bệnh còn đặt dưới gối đầu trên chính giường bệnh mình.
Cô nhớ kỹ khi cô mang bức tranh này đưa cho Tưởng Ái
Linh thì, Tưởng Ái Linh biểu tình cũng không tốt, cô cười trốn ở sau
lưng Chu Trường An, sau đó nghe đồng chí Trường An nói với Tưởng Ái
Linh: “Mẹ, Thương Thương vẽ hai ngày đó.”
Có một số việc lần nữa nhớ lại, Chu Thương Thương mới
hiểu được Chu Trường An khó khăn bao nhiêu, Tưởng Ái Linh có bao nhiêu
khó khăn, cho tới nay, đều là cô thẹn với Chu gia.
Vai đột nhiên thêm một cánh tay, Chu Thương Thương
ngẩng đầu, Tô Dần Chính sắc mặt ngưng trọng nhìn cô, sau đó mở miệng,
“Thương Thương , đừng quá khổ sở.”
Chu Thương Thương mang bức tranh gấp gọn lại, lau nước mắt, đứng lên.
Tô Dần Chính mở tay, muốn ôm cô vào lòng, Chu Thương Thương nâng mắt nhìn Tô Dần Chính, lướt qua hắn.
Tô Dần Chính kinh ngạc đứng ở trong phòng bệnh, nhớ tới Tưởng Ái Linh trước khi lâm chung còn nắm tay hắn, bà xin hắn chăm sóc tốt Thương Thương , bà nói Thương Thương đã không có thân nhân gì,
chồng là điểm dựa duy nhất của cô.
Mấy ngày nay, Tưởng Ái Linh đối với hắn rất thoả mãn,
thừa dịp Chu Thương Thương không ở đó, bà thường nói ra với hắn Thương
Thương thật là tốt, hắn ngồi ở một bên an tĩnh mà nghe, nghe được một ít chuyện thú vị năm xưa, hắn cũng sẽ ngẫm lại khi còn bé Chu Thương
Thương là bộ dáng gì.
Tưởng Ái Linh lôi kéo tay hắn, vẫn luôn than thở, bà
nói một cô gái không có nhà mẹ dễ chịu ủy khuất, bảo hắn khoan dung
nhiều hơn.
Bà cầu xin hắn đối đãi thật tốt với Chu Thương Thương .
Tô Dần Chính bên ngoài ban công hút thuốc, châm một điếu Hoàng Hạc Lâu, hút một hơi thật sâu.
Mấy năm nay, hắn hút qua quá gấu mèo, tô yên, phù dung
vương. . . trên một vạn loại thuốc, mùi vị vậy mà không bằng loại thuốc
mua 3 tệ một gói ở Bắc Kinh.
Kỳ thực khi đó hắn cũng không thường hút thuốc, thỉnh
thoảng áp lực lớn, từ trên giường đứng lên ra bên ngoài hút một điếu,
quay trở về nhìn Chu Thương Thương đang ngủ say, trong lòng càng thêm
ngọt ngào.
Tưởng Ái Linh là lão cách mạng, tuy nhiên sớm đã dặn dò lễ tang của mình tuyệt đối không thể phô trương lãng phí, tất cả phải
giản lược. Nhưng mà chính phủ thành phố B vẫn tổ chức một lễ ai điếu cho bà.
Trong buổi lễ ai điếu nghiêm túc và trang trọng, Chu
Thương Thương tuy rằng không phải họ Chu, nhưng vẫn lấy thân phận cháu
gái tiếp đãi khách khứa, Tô Dần Chính một thân tây trang màu đen đứng ở
bên cạnh cô, hai bên đầu di thể của Tưởng Ái Linh bày đặt hai cái vòng
hoa, một cái là của cô, một là của Tô Dần Chính.
Mấy ngày nay đại não của Chu Thương Thương vẫn rất lờ mờ,
cô đã không phải là cô bé 15 tuổi, đối với việc thân nhân qua đời không
có phương pháp tiêu tan bi thương, tuổi tác lớn, đối với việc sinh ly tử biệt cũng có thể có lấy lý trí đối xử, cũng hiểu người đã qua đời là
hết, nhưng là cô thực sự có chút khó có thể tiếp thu.
Cho tới nay, cô lẽ thẳng khí hùng sống trong oán hận
với Tưởng Ái Linh, cho nên sau khi Tưởng Ái Linh qua đời sự thực lần thứ hai bày ra trước mắt cô, cô có chút không tiếp thụ được, không tiếp thụ được thái độ mình đã từng đối xử với Tưởng Ái Linh.
Dì Hà nói cho cô: “Thương Thương , kỳ thực trong lòng
bà nội là có con đứa cháu gái này, trước đây khi ba mẹ con còn sống, bà
thường xuyên nói với dì những điểm tốt của con, chỉ là không nói trước
mặt con mà t