
n sáng, Chu Thương Thương và Tô
Dần Chính đều tự chọn món, nếu như Tô Dần Chính đưa giúp cô cái gì, ví
dụ như đưa cho đôi đũa các loại, Chu Thương Thương đều nói câu cảm ơn.
Cô hẳn là cần cảm ơn Tô Dần Chính, Tô Dần Chính không
có nghĩa vụ ở lại thành phố B hầu cô sắm vai vợ chồng, thế nhưng nói
thật, mặc kệ Tô Dần Chính làm cái gì, cô cũng làm không được thật tình
thực lòng cảm ơn hắn -
Ăn điểm tâm xong, Tô Dần Chính theo cô đi bệnh viện,
khi dì Hà nhìn thấy Tô Dần Chính, cư nhiên còn có thể gọi ra tên của
hắn, dì vô cùng thân thiết gọi hắn “A Chính”, mang theo khẩu âm thành
phố B, thân thiết vô cùng.
Đi tới cửa phòng bệnh, dì Hà len lén nói với Chu Thương Thương: “Dì nói với bà nội con đã đến rồi, bà mắng dì một hồi, thế
nhưng sáng sớm còn bảo dì chải gọn tóc cho bà, chờ con đi gặp bà đấy.”
Chu Thương Thương chạm vào khóe mắt có phần ướt át của
mình, đẩy ra cửa phòng bệnh. Tô Dần Chính theo ở phía sau cô, cô muốn
chờ Tưởng Ái Linh hỏi, cô sẽ nói cho bà, đây là chồng của cô, hắn và cô
rất sớm đã yêu nhau, kết hôn cũng rất nhiều năm, cảm tình vẫn rất tốt -
Đẩy ra cửa phòng bệnh, Chu Thương Thương liền thấy
Tưởng Ái Linh nằm ở đầu giường, trước rõ ràng từng hận bà như vậy, nhưng lúc này thấy mái tóc hoa râm của bà, nước mắt thiếu chút nữa thoát ra
ngoài.
Sau khi đi tới phòng bệnh, Tô Dần Chính đã kéo lấy tay cô, đi tới trước giường bệnh, hắn còn kêu trước cả cô một tiếng bà nội.
Tưởng Ái Linh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Chu Thương
Thương, lại nhìn Tô Dần Chính, chậm chạp già nua mở miệng: “Các con tới
à. . .”
Tưởng Ái Linh nói đã rất cật lực, Chu Thương Thương
ngồi ở bên giường của bà, cúi đầu nhìn tay Tưởng Ái Linh, đã phù thũng
lên, có khả năng trường kỳ truyền dịch, mu bàn tay đã thành màu xanh
tím.
“Bà nội.” Chu Thương Thương kêu một tiếng.
Tưởng Ái Linh quay đầu: “Bà không phải bà nội con. . .”
“Bà nội. . .”
Chu Thương Thương kéo tay Tưởng Ái Linh, liên tục kêu hai tiếng bà nội.
Sau đó Tưởng Ái Linh rốt cục giơ tay chạm vào mặt của cô: “Đứa bé ngốc này. . .”
Chu Thương Thương vẫn không khống chế được cảm tình của mình, nước mắt ào ào chảy ra bên ngoài.
Tưởng Ái Linh vuốt mặt cô, kêu tên cô: “Thương Thương. . .”
Chu Thương Thương càng khóc lợi hại: “Bà nội, xin lỗi, con không sớm một chút đến thăm bà, xin lỗi, xin lỗi. . .”
Tưởng Ái Linh xoa xoa nước mắt cho cô: “Lớn như vậy
rồi, còn khóc.” Sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Dần Chính, cười mở miệng hỏi,
“Con chính là chồng của Thương Thương sao?”
Tô Dần Chính đứng trước đầu giường, tay trái vẫn đặt ở
trên vai Chu Thương Thương, hắn gật đầu với Tưởng Ái Linh: “Rất xin lỗi
bà nội, chúng con kết hôn không báo cho bà.”
“Không có việc gì, các con sống tốt là được rồi.” Tưởng Ái Linh hiền lành nhìn Chu Thương Thương, lại nhìn về phía Tô Dần
Chính, “Thương Thương là một đứa bé ngoan, con phải đối xử tốt với nó a. . .”
Tay Tô Dần Chính đặt ở trên vai Chu Thương Thương hơi rụt lại.
Tưởng Ái Linh lại cười cười: “Thương Thương của chúng ta rất đẹp đúng không?”
Tô Dần Chính gật đầu một cái: “Đẹp. . .”
Tưởng Ái Linh sờ soạng đầu Chu Thương Thương, mở miệng: “Thời gian qua thật nhanh a, bà vẫn cứ nghĩ đem con cất bước chỉ là
chuyện mấy ngày hôm trước, đảo mắt con đã kết hôn rồi.”
“Bà nội, xin lỗi. . .”
Chu Thương Thương cũng không biết nên nói cái gì, lúc
này đối diện với Tưởng Ái Linh đang bệnh nặng, cô chỉ cảm thấy mình thực sự quá đáng hận, bà là mẹ của Chu Trường An a, cô làm thế nào có thể
đến hơn mười năm không gặp Tưởng Ái Linh. Khốn kiếp a, Chu Thương Thương .
“Nghe dì Hà con nói, các con còn không muốn có con?” Tưởng Ái Linh lần thứ hai mở miệng hỏi cô.
Chu Thương Thương ngẩng đầu: “Chúng con còn trẻ, cho nên chưa muốn. . .”
Tưởng Ái Linh trợn tròn mắt, biểu tình trên mặt như là
cật lực nhớ lại một việc nhưng nhớ không nổi, “Năm nay Thương Thương bao nhiêu tuổi rồi?”
Chu Thương Thương nhìn Tưởng Ái Linh: “Bà nội, con hai mươi chín.”
Tưởng Ái Linh há miệng: “Đã hai mươi chín rồi à. . .”
Trạng thái tinh thần của Tưởng Ái Linh đã không tốt,
chưa nói nói mấy câu đã ngủ, lúc đi ra, dì Hà nói cho cô, ngày hôm nay
tinh thần Tưởng Ái Linh đã không tệ, mấy ngày hôm trước mỗi ngày bà thực sự chỉ tỉnh lại một chốc -
Tưởng Ái Linh ra đi là ở ngày cuối tuần thứ hai sau khi Chu Thương Thương đến, không biết có phải là thực sự có hồi quang phản
chiếu hay không, ngày đó ban ngày Tưởng Ái Linh đặc biệt có tinh thần,
còn cùng cô cùng nhau xem ảnh chụp, xem hết ảnh chụp, nói muốn ăn ô mai
của thành phố B.
Sau đó Chu Thương Thương phải đi mua, cô chạy hết hai
con phố, rốt cục mua được loại ô mai Tưởng Ái Linh muốn ăn, vội vã chạy
về tới ngoài phòng bệnh, Tô Dần Chính kéo tay cô, đôi môi run lên:
“Thương Thương, bà đi. . .”
Chu Thương Thương cả người như là bị bóng đè, chân như
nhũn ra, nếu như không phải Tô Dần Chính đỡ cô, cô có khả năng lập tức
té trên mặt đất, ô mai trong tay sớm đã rơi trên mặt đất, từng viên lăn
rơi lung tung.
Trong phòng bệnh đứng mấy người mặc áo dài trắng, đang
rút mấy cái ống của Tưởng Ái Li