
ẹp. . .”
“Hàn Tranh, anh thật dong dài.” Chu Thương Thương xoay qua
…, “Thập Nhất, đừng nghĩ em quá lương thiện, em không phải bởi vì mấy
nguyên nhân ba mẹ anh với Tống Thiến mà kết thúc mối quan hệ này của
chúng ta, nếu như là bởi vì những nguyên do này, sau khi em ly hôn với
Dần Chính sẽ không sẽ tìm đến anh. . .”
Hàn Tranh ngồi dậy, hít sâu hai hơi, anh giơ tay xoa xoa
cái trán, lạnh lùng nói: “Chính là bởi vì liên quan tới Tô Dần Chính,
đúng hay không?”
Chu Thương Thương: “Đúng vậy, em đã nói đằng trước, anh ta nói khiến cho em do dự.”
“Chu Thương Thương, mẹ nó em rốt cuộc uống nhầm thuốc gì
vậy!” Hàn Tranh hổn hển, lồng ngực run kịch liệt, anh nhìn chằm chằm vẻ
mặt trầm lặng của Chu Thương Thương, sau đó bình tĩnh một lúc lâu, mở
miệng, “Chính là vì một câu nói của nó, em muốn anh cút?”
“Đúng vậy.” Chu Thương Thương nắm tay, móng tay đã nhanh
bấm vào lòng bàn tay, “Cho nên anh còn không mau cút đi.” Nói xong, nhắm mắt lại.
Bốn phía gian phòng rơi vào tĩnh lặng, im lặng đến có thể
nghe được tiếng mưa rơi lả tả bên ngoài, một lúc lâu, Chu Thương Thương
nghe thấy tiếng Hàn Tranh mặc quần áo sau đó là tiếng mở rộng cửa, tiếng đóng cửa, tiếng bước chân Hàn Tranh rời đi, dưới lầu truyền đến tiếng ô tô nổ máy. . .
-
Chu Thương Thương đem mặt úp vào trên gối, cô đem người
cuối cùng yêu cô thương cô chọc tức bỏ đi, ngày hôm qua cô bảo Hàn Tranh cút, Hàn Tranh cút, thế nhưng ngày hôm nay anh lại tới trường học tìm
cô, sau đó dường như không có việc gì vui cười với cô, còn lấy cơm lấy
thức ăn cho cô.
Ngày hôm nay, cô lại bảo Hàn Tranh cút, thế nhưng Hàn Tranh sẽ không trở về tìm cô nữa.
Chu Thương Thương chỉ cảm trái tim mình tựa như bị một bàn
tay to hung hăng bóp chặt, cô nghĩ, lần này cô thực sự mắng Hàn Tranh đi mất rồi.
Thật tốt, Chu Thương Thương xoa xoa nước mắt, trong đầu tự
nói với mình, Hàn Tranh người này dong dài như vậy, đi thực sự là tốt,
an tĩnh rồi thanh tịnh rồi.
Thế nhưng anh là người duy nhất yêu cô còn sót lại a, anh
đối với cô tốt như vậy, tốt như vậy, sau này cô ở chỗ nào tìm được một
người giống như anh vậy yêu cô đây, về sau khi sét đánh thì làm sao bây
giờ? Cô sinh bệnh thì làm sao bây giờ?
Chu Thương Thương nằm úp sấp trên giường khóc đến không thở nổi, mưa to bên ngoài biến thành mưa nhỏ, tí tách tí tách đánh vào trên bệ cửa sổ.
Chu Thương Thương đứng lên đi tới cạnh cửa sổ, bên ngoài bóng đêm mênh mông.
Cô thực sự chọc giận Hàn Tranh bỏ đi rồi.
Chu Thương Thương đi tới bên giường, cầm lấy điện thoại di
động chỉnh đồng hồ báo thức, bởi vì ngày mai không ai sẽ gọi cô dậy rời
giường nữa.
Tối hôm qua trời mưa đến rạng sáng bốn năm giờ mới ngừng
nghỉ, Chu Thương Thương trước khi đi làm uống hết một ly cà phê, đứng
trước gương sửa sang tóc tai quần áo, lại phát hiện trên áo sơmi màu
xanh nhạt càng tôn thêm vẻ mặt tái nhợt vô sắc của mình.
Đứng trước gương đánh thêm hai cái má hồng, nhìn sắc mặt có chút huyết sắc như vậy, Chu Thương Thương mới xách túi ra khỏi cửa.
Trời tạnh sau cơn mưa, sáng sớm không khí ướt sũng, mặt đất ngay giao lộ của tiểu khu lộ chút không bẳng phẳng, trên mặt lưu lại
nước mưa đêm qua, Chu Thương Thương mang giày cao gót 7cm, cẩn thận vượt qua mấy vũng nước.
Bất tri bất giác lá ngô đồng đã bắt đầu chuyển vàng, trải
qua mưa to đêm qua thổi tàn, sáng nay nhân viên vệ sinh đã quét đầy một
ki lá rụng.
Chu Thương Thương đứng ở ven đường chờ xe taxi, còn không
có đợi được taxi, một chiếc Toyota màu đen đã đứng ở trước mắt cô, cửa
sổ kéo xuống, Triệu Trung Học ló ra: “Tôi đưa con đến trường học, nếu cô giáo Chu không ngại, đi nhờ xe tôi đi.”
Chu Thương Thương sợ run một chút, nhoẻn miệng cười: “Làm
thế nào lại có ý đó, tôi cảm kích còn không kịp.” Nói xong, kéo mở cửa
xe.
“Chào buổi sáng cô giáo Chu.” Triệu Tiểu Lăng hút ngụm sữa
chua, quay đầu cười cười với cô, sau đó còn đưa qua một cái bánh bao cho cô, “Cô giáo Chu ăn điểm tâm chưa?”
“Cảm ơn nha.” Chu Thương Thương lắc đầu, “Nhưng mà cô đã ăn rồi.”
Triệu Trung Học ở phía trước lái xe, chạy ổn thỏa dị
thường, cũng không vượt qua, phía sau có xe muốn lên, sẽ tự giác thay
đổi đường xe chạy nhường cho đầu xe phía sau.
Tiểu khu cách rường tiểu học S không xa, Triệu Trung Học
chạy với tốc độ 30km/g cũng chỉ cần hơn mười phút liền tới rồi, lúc Chu Thương Thương xuống xe nói cảm ơn với anh ta, nét cười của Triệu Trung
Học rạng rỡ: “Cô giáo Chu thật khách khí, cô là cô giáo của Tiểu Lăng, ở trong trường học còn phải làm phiền cô chiếu cố nhiều hơn.”
Nhất thời Chu Thương Thương có cảm giác làm tấm gương tốt, vuốt đầu Triệu Tiểu Lăng: “Tiểu Lăng rất ưu dị.”
Chu Thương Thương dùng “Ưu dị” để hình dung Triệu Tiểu Lăng kỳ thực tuyệt không khoa trương, lớp trưởng, đại biểu lớp toán học ,
đội trưởng đội thiếu niên tiền phong, các loại thi đua đều đoạt huy
chương trong ba thứ hạng đầu.
Mỗi lần các chủ nhiệm lớp cùng nói với cô về Triệu Tiểu
Lăng, trên cơ bản tất cả đều là ưu điểm, trong khoa bọn họ còn có một
học sinh cũng nổi danh như Triệu Tiểu Lăng kêu là Trần Lâm