
bụng đến váng đầu hoa mắt, hoa mắt đến độ không thấy được Tô Dần Chính đang đứng ở chỗ hàng lang.
Vừa tan học, mấy bạn nhỏ kết bạn thành nhóm giống như nước
chảy từ trong phòng học dũng mãnh tiến ra, có mấy đứa bé khi đi ngang
qua Chu Thương Thương còn cố ý quay đầu cùng cô chào hỏi.
“Chào cô giáo Chu.”
“Xuống cầu thang chậm một chút.” Chu Thương Thương căn dặn
một câu, khi cầm sách giáo khoa trong tay muốn xuống lầu, một thanh âm
nhẹ nhàng đột nhiên ở sau đầu cô vang lên.
“Thương Thương. . .”
Chu Thương Thương chỉ cảm thấy toàn bộ dạ dày rút lại, cô
quay đầu, Tô Dần Chính ngẩng đầu cười với cô: “Anh nghe người ta nói em ở chỗ này dạy học, qua đến xem. . .”
Lại có hai ba học sinh đi ngang qua Chu Thương Thương, kêu
một tiếng chào cô giáo, sau đó mở to con mắt hiếu kỳ nhìn Tô Dần Chính
một chút, Chu Thương Thương cười gật đầu với học sinh, đợi đến lúc học
sinh rời đi, nét cười trên mặt có phần thu không được.
“Có việc gì sao?” Chu Thương Thương nâng mắt, thanh âm so với biểu tình trên mặt cô còn muốn lạnh nhạt hơn.
Ánh mắt Tô Dần Chính rơi vào cách đó trên người hai bạn nhỏ đang vui vẻ hoa chân múa tay cách đó không xa, nhìn một lúc, thu hồi
tầm mắt, sau đó nhíu mày nhìn Chu Thương Thương: “Thương Thương, cùng
nhau ăn một bữa trưa đi.”
Chu Thương Thương cúi đầu, cười hừ một tiếng: “Không cần
thiết. . .” Nói xong, muốn xuống cầu thang, nhưng mà cước bộ mềm nhũn,
thiếu chút nữa ngã xuống.
Chu Thương Thương vội vã giơ tay vịn lấy tay vịn bên trái
ổn định lại thân thể, cùng lúc trên cánh tay của cô nhiều hơn một bàn
tay, là tay của Tô Dần Chính.
“Làm sao vậy?” Tô Dần Chính hỏi, “Thân thể khó chịu?”
Chu Thương Thương cúi đầu, cắn cánh môi hơi trắng bệch, không hé răng.
“Không ăn điểm tâm?” Ngữ khí Tô Dần Chính tương đương khẳng định, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Chu Thương Thương, vòng vo
xuống phía dưới, mở miệng nói thanh âm có chấn động rất nhỏ, “Thương
Thương, chúng ta trước đi ăn một chút gì đi. . .”
“Tô Dần Chính, anh có thể đừng luôn xuất hiện trước mắt tôi hay không, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh. . .”
Chu Thương Thương đứng thẳng thân thể, tay phải cầm bỏ ra bàn tay Tô Dần Chính đặt ở trên cánh tay cô.
Tô Dần Chính buông tay, câu nói trong đầu dường như xương
cá kẹt trong cổ họng hắn, thế nào cũng nói không nên lời, Tô Dần Chính
mở miệng hai lần, rốt cục đem lời nói từ trong miệng từng chữ từng chữ
bài trừ ra.
“Thương Thương, chúng ta có thể …hòa thuận trở lại hay không?”
Chu Thương Thương chỉ cảm thấy cái mũi bỗng nhiên chua xót, đôi mắt như là bị ánh sáng mạnh mẽ kích thích, thừa dịp nước mắt không
có rơi xuống, Chu Thương Thương rất nhanh đi xuống lầu.
Tô Dần Chính nhìn bóng lưng Chu Thương Thương, ba bước thành hai bước, đi theo phía sau cô.
-
Đột nhiên đụng phải một bức tường người, chóp mũi thẳng tắp đụng vào lồng ngực cứng rắn, mũi cô vốn chua xót bắt đầu phát đau, đau
đớn chọc thẳng đến tuyến lệ của cô.
Hàn Tranh kéo giữ Chu Thương Thương, nhìn đôi mắt cô phát
ra dày đặc sương mù: “Chạy gấp như vậy làm cái gì, phía sau có sói sao?”
Vừa dứt lời, Hàn Tranh ngẩng đầu vừa lúc thấy Tô Dần Chính đi xuống lầu.
Hàn Tranh kéo hạ miệng, tay phải giữ lấy Chu Thương Thương, thấp giọng niệm một câu: “Mẹ nó, thật còn tới kịp.” Nói xong, ngẩng đầu liếc Tô Dần Chính chỉ còn cách anh vài bước, sau đó trực tiếp ôm lấy
Chu Thương Thương đi về phía căn tin.
-
Chu Thương Thương ngồi ở trong căn tin ăn cơm với Hàn
Tranh, lúc Hàn Tranh đem cơm nước đã mua xong ngồi xuống, Chu Thương
Thương thanh âm khàn khàn mở miệng nói: “Thập Nhất, xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì hả?” Hàn Tranh đưa cho Chu Thương Thương đôi đũa.
“Ngày hôm qua phát giận với anh.”
“Thiên thượng hạ hồng vũ rồi.” Hàn Tranh ngoéo khóe miệng
một cái, lúc còn muốn nói thêm chút gì đó vân vân, bị ánh mắt hung ác
của Chu Thương Thương ngăn lại.
“Thực không nói không nói, chúng ta ăn cơm, ăn cơm.” Hàn Tranh nhanh chóng gắp thức ăn bỏ vào trong chén của Chu Thương Thương.
-
“Thương Thương, chúng ta có thể …hòa thuận trở lại hay
khôngi.” Lúc Chu Thương Thương đi tắm trước khi ngủ, khi nước ấm trong
vòi hoa sen chảy lên ót cô, bên tai đã nghĩ lại câu nói Tô Dần Chính hôm nay nói với mình.
Có thể hòa thuận trở lại hay không? Chu Thương Thương vươn
tay xoa xoa mặt, bên ngoài phòng khách bay tới từng tiếng rõ ràng của MC đưa tin, ở trong tiếng nước ào ào bị hòa tan.
Là Hàn Tranh ở bên ngoài xem tin tức.
Trước đây cũng là lúc này, Chu Trường An sẽ lôi kéo cô ngồi ở phòng khách xem tin tức, Trương Lâm cắt xong hoa quả bưng lên, miếng
đầu tiên đưa cho cô, miếng thứ hai đưa cho Chu Trường An, sau đó thấy cô và Chu Trường An không cẩn thận làm dơ sàn nhà, Trương Lâm ngay bên
cạnh lải nhải liên tục.
Nhà là cái gì, ở trong lòng Chu Thương Thương vẫn có một
khuôn mẫu rất cố định, vợ chồng ân ái, không cần trai gái song toàn,
nhưng là phải có một đứa con chăm sóc dưới gối.
Nếu như đứa bé kia sinh ra, đại khái cũng đã tới tuổi đến
trường đi. Cho nên khi Tô Dần Chính thấy các em bé trong trường học
t