
ng có
tinh thần, bị cảm sao! Nếu không thì như vậy đi, con ở bệnh viện đợi một lát, mẹ bảo tiểu Trương qua đón con, trời mưa không gọi được tax đâu."
Hựu An thật sự không muốn về nhà đối mặt với mẹ chồng, chủ yếu là mẹ
chồng đối xử với cô quá tốt, quá quan tâm. Cô có chút không thích ứng,
mẹ chồng cô cũng có thể nhìn ra.
Hựu An vội vàng nói: "Mẹ, con quên chưa nói, mới vừa rồi Giai Kỳ gọi
điện thoại, nói có cuộc họp lớp, con quên, một lát cô ấy sẽ lái xe tới
đón con. Đều là bạn học cũ, thật nhiều năm không gặp, không biết buổi
tối nháo đến mấy giờ, con sẽ ngủ ở chỗ cô ấy, ngày mai trực tiếp đi làm, cũng dễ dàng hơn."
Chu phu nhân gật đầu một cái: "Vậy con nhớ nghỉ ngơi thật tốt, trước
lúc ngủ uống chút thuốc cảm, đừng uống quá nhiều rượu." Hựu An khéo léo
đồng ý, rồi cúp điện thoại, đem điện thoại ném vào trong túi xách, tựa
vào dưới ban công bệnh viện, chợt có chút uất ức. Mình nói dối nhiều như vậy, không biết là lừa gạt mình hay là lừa gạt người khác. Nào có họp
lớp gì, Giai Kỳ đi công tác, căn bản cũng không ở thành phố này. Hựu An
chợt phát hiện không biết nên đi đâu, ngồi xổm ở dưới ban công ngẩn
người.
Hôm nay Trần Lỗi phải xử lý một bệnh nhân phiền phức, tan việc hơi
trễ, các bác sĩ cùng khoa hầu như về hết. Anh đi ra cửa bệnh viện, liếc
mắt liền nhìn thấy Hựu An ngồi xổm dưới ban công, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chân.
Trần Lỗi chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cô, trời cũng mưa như
vậy. Ngày đó mình bỏ lỡ giờ cơm, lúc chạy đến căn tin, cũng sắp đóng
cửa, mua mấy cái bánh bao vội vàng ra khỏi căn tin, đã nhìn thấy Hựu An
ngồi xổm bên chân tường. Chính là động tác này, đầu nhỏ chôn ở giữa hai
chân, tóc thật dài rũ xuống hai bên, che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của cô,
có lẽ là quên mang dù.
Lúc ấy Trần Lỗi nhìn cây dù trong tay mình một chút, đi tới. Anh vừa
đi qua, Hựu An liền ngẩng đầu lên. Trần Lỗi vĩnh viễn sẽ không bao giờ
quên một khắc này, thẳng tắp tiến vào trong lòng của anh là khuôn mặt
nhỏ nhắn thanh tú, con ngươi trong suốt. Trong nháy mắt, Trần Lỗi có cảm giác, giống như tất cả thế giới đều hư vô, chỉ có một đôi con ngươi
trong suốt này là chân thật. Đáng tiếc cuối cùng mình vẫn bỏ lỡ.
Trần Lỗi hơi do dự, đi tới vỗ vỗ bả vai cô: "Hựu An, em ở đây làm
gì?" Hứa Hựu An ngẩng đầu nhìn anh một cái, đứng lên thật nhanh, nhìn
một chút mưa bụi bên ngoài ban côngÁ! Không có gì? Tôi đi trước, hẹn gặp lại......" Tay che lên đỉnh đầu định sẽ phải xông ra, bị Trần Lỗi túm
cánh tay lại.
Hựu An vội vàng tránh anh lui về phía sau một bước, có chút cảnh giới nhìn anh. Trần Lỗi không khỏi cười khổ, chẳng lẽ mình khiến cô chán
ghét như vậy sao? Trần Lỗi kín đáo đưa cái ô trong tay cho cô: "Chắc là
em không muốn tôi tiễn em, cái ô này cho em mượn, tránh không bị bệnh."
Nói xong sải bước đi ra ngoài.
Hựu An nhìn cái ô trong tay một chút, cuối cùng vẫn mở ra. Hựu An
cũng không biết mình nên đi nơi nào, không bắt xe, cứ dọc theo lối đi mà đi về phía trước. Người trên đường rối rít mịt mờ chạy về nhà, chỉ một
mình cô không nhanh không chậm.
Hựu An không biết mình đi bao lâu, đến lúc vừa ngẩng đầu, không khỏi
mỉm cười chua chát. Trong tiềm thức, cô vẫn xem nơi này là nhà, cảnh vệ ở cửa nhìn thấy cô, rất nhiệt tình chào hỏi: "Bác sĩ Hứa đã về." Hứa Hựu
An có chút xấu hổ gật đầu cười cười, cũng không tiện quay đầu lại, nhắm
mắt vào chung cư.
Vào cửa, hất giầy ra, ngồi trên ghế sofa, nhìn ảnh cưới kếch sù trên
tường, ngây ngô một lát. Không biết qua bao lâu, cho đến khi điện thoại
di động kêu, Hựu An mới hồi hồn. Nghiêng đầu mới phát hiện, ánh sáng
ngoài cửa sổ đã sớm biến mất, đèn nê ông đốt sáng phá tan bóng đêm, mưa
còn chưa ngừng, từng giọt rơi tí tách, không biết rơi đến bao giờ.
Hựu An cúi đầu nhìn điện thoại di động, hai chữ ông xã không ngừng
lóe lên trên màn hình, Hựu An cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nhận:
"Alo......" "Chạy đi đâu?" Trong loa truyền đến giọng Chu Tự Hoành, rõ
ràng có mấy phần căng thẳng.
Hứa Hựu An hít sâu một hơi, vừa định đem chuyện họp lớp nói lại lần
nữa, liền nghe Chu Tự Hoành rất có tính uy hiếp mà nói: "Vợ, không cho
nói láo với anh."
Chu Tự Hoành gọi điện thoại về nhà, Thái hậu nhà anh nói cô dâu nhỏ
đi tham gia họp lớp cấp ba, Chu Tự Hoành đã cảm thấy không thích hợp.
Hựu An cũng không học cấp ba ở đây, trừ Tề Giai Kỳ, bạn học cấp ba ở đâu ra, lại còn họp lớp? Rõ ràng chính là cô dâu nhỏ nói dối, suy nghĩ có
phải cô nhóc này lại chạy đến bar chơi đùa hay không. Nhớ tới nguy hiểm
lần trước, Chu Tự Hoành thật có chút nóng nảy
Hựu An trầm mặc mấy giây, ừ một tiếng nói: "Em ở nhà đấy." Chu Tự
Hoành thở phào nhẹ nhõm, mềm giọng hỏi cô: "Sao lại về bên đó?" Hựu An
trầm mặc hồi lâu, hỏi anh một câu: "Chu Tự Hoành, hôm nay anh đi đâu
vậy?"
Chu Tự Hoành cười: "Anh có thể đi đâu? Ở bộ đội!" Hựu An không nói
gì. Chu Tự Hoành nói: "Sao vậy, nhớ anh à? Hay thân thể không thoải mái, có phải ngày đó lại tới hay không......"
Hựu An không có tiền đồ đỏ mặt. Vừa nghĩ tới anh lừa gạt cô, nhất
thời lại cảm thấy ông chồng này nói g