
ng tôn trọng mình." Trẻ con gắp trứng tôm trong đĩa lên nhét vào miệng, dùng sức nhai vài
cái rồi nuốt xuống, bộ dáng ngây thơ này chọc cười Giai Kỳ.
Giai Kỳ hỏi cô: "Chú Chu nhà bạn chuyện gì cũng hỏi ý bạn sao? Sao
mình nhìn không giống, hôm đó trở về có thu thập bạn không?" Khuôn mặt
nhỏ nhắn của Hựu An hơi ửng hồng ưm mấy tiếng, nói: "Việc này không
giống nhau."
Tề Giai Kỳ nhìn cô nhăn nhó thì sao mà không hiểu, chắc chắn là bị
thu thập từ trong ra ngoài, chỉ là thu thập giữa vợ chồng cũng là một
loại tình thú, cô hiểu.
Điện thoại di động của Hựu An kêu lên, Hựu An cúi đầu nhìn nhìn, khóe miệng nhịn
không được cong cong, vội vàng nghe máy, bên kia truyền đến âm thanh
của Chu Tự Hoành: "Vợ, ăn cơm chưa?" Hựu An chu môi: "Đã mấy giờ rồi mà
còn chưa ăn cơm, em đi ăn lẩu với Giai Kỳ!" Chu Tự Hoành dặn dò cô: "Ăn
đồ cay ít thôi, nóng lắm, mặt mà bị nổi mụn, thì đừng than th với anh."
Hựu An là người không cay không vui, mà da lại dễ dị ứng, ăn nhiều
ớt, trên mặt rất dễ nổi mụn, một nốt lớn nổi trên trán cô, khó coi không chịu được. Ngay cả như vậy, cô cũng không hết ham mê ăn uống. Chu Tự
Hoành làm gì đó mà cô thích, cho dù cay quá cũng ăn ngon, dì người làm ở Chu gia làm cơm hơi nhạt, cô lại ngại không nói. Vì vậy cùng Giai Kỳ ra ngoài ăn lẩu liền ăn mấy món thật cay.
Hựu An quét mắt nhìn nước lẩu hồng hồng, nói vào điện thoại: "Anh có
Thiên lý nhãn sao!" Chu Tự Hoành cười nhẹ một tiếng nói: "Chút chuyện
nhỏ này của vợ anh, không cần Thiên lý nhãn cũng có thể biết. Vợ à, có
nhớ anh không, hả?" m thanh giảm xuống 8 quãng, nghe vừa triền miên lại
mập mờ.
Hựu An liếc nhìn Giai Kỳ ở đối diện cười híp mắt nhìn chằm chằm cô,
che điện thoại di động, đi tới hành lang bên kia mới ừ một tiếng. m
thanh mềm mại yêu kiều, tựa như có chút uất ức, nghe vào trong lỗ tai
Chu Tự Hoành, tâm cũng tan ra, thật là hận không được lập tức bay trở
về: "Thứ sáu anh đón em tan sở, mấy ngày nay ngoan ngoãn ăn cơm cho anh, không cho cáu kỉnh, được chứ?"
Lúc Hựu An trở lại, Giai Kỳ gõ đồng hồ của mình một cái châm chọc:
"Hay thật, hết nửa giờ, hai người không thấy ngán à." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An ửng hồng liếc cô một cái, khóe miệng nhếch lên. Nhịn không
được mà lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Chu Tự Hoành đặt điện thoại xuống, mới phát hiện đội phó Lưu Đào đang ngồi ở đối diện nhìn anh, trên khóe miệng là nụ cười có ý xấu, nhướng
mắt về điện thoại di động của anh nói: "Cô dâu nhỏ nhà cậu?" Chu Tự
Hoành không lên tiếng, giơ tay ném cho anh một điếu thuốc, Lưu Đào nhận
lấy hít một hơi, chợt cúi người nằm trên bàn nói: "Tự Hoành, cậu nói cho anh em nghe một chút, thể trạng cậu cường tráng, cô dâu nhỏ yếu ớt có
thể chịu nổi không, không chừng đã bóp hư người ta."
Chu Tự Hoành giơ tay đánh anh một cái: "Đi, đi, cậu là ghen tỵ hay là hâm mộ đây?" Lưu Đào cười nói: "Còn phải nói, hâm mộ quá đi chứ! Tháng
trước tôi còn nói với các anh em, đội trưởng cứ thế này, chắc là phải cô độc suốt đời rồi. Nhưng cậu cũng không thèm nói gì, xoay một cái liền
cưới vợ, còn cưới cô vợ nhỏ như vậy. Nói cho cậu biết, hôm cậu kết hôn,
lúc cô vợ nhỏ của cậu mời rượu tôi, tôi cũng không dám thở mạnh, sợ thổi bay cô dâu nhỏ của cậu. Cô gái nhỏ như nụ hoa, lại cho con sói già như
cậu tha vào ổ, cậu nói xem cậu có vận số gì, quá diễm phúc."
Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe, anh rất có diễm phúc, cô dâu nhỏ của
anh ở trên giường như thế, thật khiến anh hận không được ngậm trong
miệng nhai ngấu nhai nghiến nuốt vào bụng.Chỉ nghĩ như vậy đã cảm thấy
cả người bốc lửa, người anh em của anh có chút phấn khởi, anh buồn bực
thở dài, nhìn Lưu Đào hỏi: "Lần này diễn tập hàng quý (3 tháng một lần)
bố trí xong chưa? Mấy gã dưa chuột mới tới phải luyện tốt một chút cho
tôi, không được thì đừng nhận, trực tiếp trả về, chỗ này của tôi không
thu phế vật."
Lưu Đào cười hắc hắc: "Yên tâm đi! Bảo đảm khiến bọn họ …. cả đời khó quên. Lại nói, Tự Hoành à, cậu làm việc ở đây đã chừng mười năm, binh
chủng cũng rất ‘ngầu’, nhưng tính nguy hiểm rất cao. Nói trắng ra là,
không biết lúc có nhiệm vụ khẩn cấp, mạng này liền đưa qua. Phải nói
trước kia có nhiệm vụ liền thi hành, trên đầu mang quốc huy, lúc nào tôi cũng chuẩn bị tư thế hy sinh vì tổ quốc vì nhân dân. Tôi biết rõ, nhiều năm cậu gắng gượng không kết hôn cũng bởi vì điều này. Hiện tại cậu đã
cưới cô vợ nhỏ, dù sao cậu cũng phải thay người nhà mà suy nghĩ một
chút, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, có phải không? Với sự từng trải hôm nay của cậu, điều vào trong quân làm đoàn trưởng là không thành vấn đề, chỗ này của tôi cũng không phải là chỗ lâu dài......"
Sau khi Lưu Đào ra ngoài, Chu Tự Hoành vẫn còn suy nghĩ vấn đề này.
Lưu Đào nói rất thực tế, trước kia anh chỉ có một mình, dù thật sẽ hy
sinh, Chu gia còn có Tự Hàn. Nhưng vợ anh thì phải làm sao, suy nghĩ một chút trong lòng cũng cực kỳ khó chịu. Cô nhóc không có ba, mẹ lại tái
giá, lại là cô nhóc yếu ớt bướng bỉnh, bị anh cưng chiều càng thêm yếu
ớt. Chu Tự Hoành rất rõ, Hựu An nhanh như vậy đã chấp nhận anh, hoàn
toàn