Sủng Hôn

Sủng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323265

Bình chọn: 10.00/10/326 lượt.

hìn hai

gốc cây Dương lớn ngoài cửa sổ mất hồn. Còn nhớ rõ, năm ấy đưa Hựu An về Thành phố B, cây vừa mới trồng. Mới mấy năm liền vọt thành cây lớn,

giống như tiểu nha đầu kia, bất tri bất giác liền trưởng thành, lập gia

đình.

Giang Đông hít một hơi thuốc, rồi nhả khói. Ngày cô kết hôn, cuối

cùng anh cũng không đi. Anh còn khó có thể quên được. Dù sao cũng đã giữ trong tay nhiều năm như vậy, sao có thể ở trước mặt Tự Hoành vờ cười

nói tự nhiên, bảo anh để xuống thật không dễ dàng.

Điện thoại di động trong túi vang lên mấy tiếng, Giang Đông vốn không muốn nhận. Nhưng điện thoại di động lại một lần reo thêm một lần, Giang Đông lấy ra nhìn một chút, vừa thấy số hiện bên trên, trái tim trong

lồng ngực không có tiền đồ nhảy mấy cái.

Giang Đông không khỏi cười khổ, dập tắt thuốc trong tay, mới bấm nút

nghe. Bên kia liền truyền đến giọng tiểu nha đầu đùng đùng tức giận:

"Giang Đông, có phải là anh tìm người đánh rớt Trần Lỗi trong đợt bình

chọn chức danh hay không?" Thì ra là chuyện này, trong lòng Giang Đông

không nhịn được một hồi thất vọng, thoải mái trả lời: "Ừ."

Hựu An tức giận dậm chân: "Giang Đông, anh có bệnh sao, lúc nào cũng

phải bận tâm xen vào! Ban đầu lúc anh biết anh ta cùng Chu Na dan díu

với nhau, sao không thèm nóilại ở bên cạnh nhìn tôi bị hai người bọn họ

lừa dối. Anh có ý gì, khoe khoang anh có quyền thế phải không, khoe

khoang anh là thủ trưởng có phải không?"

Giang Đông lại không tức giận. Nếu là trước kia, tiểu nha đầu dám nói với anh như vậy, anh sớm đã cúp điện thoại rồi. Hiện tại anh lại không bỏ được. Mặc dù tiểu nha đầu nói không dễ nghe, cảm thấy đầy đủ trân

quý. Câu nói kia thật đúng, có vài người bỏ lỡ thời điểm, mới biết rốt

cuộc lại quan trọng.

Hựu An nói nửa ngày, Giang Đông ở bên kia trừ lời đáp ừ mở đầu, nửa

ngày cũng không nói một chữ, giống như câm. Giang Đông ban đầu cứ như

vậy, cái gì cũng không nói, miệng giống như bị may dính lại, làm cho

người ta hận không được đạp hai chân anh.

Anh càng không lên tiếng, Hựu An càng tức giận: "Đang nói chuyện với

anh đó!" Bên kia, nửa ngày Giang Đông rốt cuộc nói ba chữ: "Nói cái gì?" Hựu An cảm thấy mình sắp hộc máu, cô nói nửa ngày như vậy, mà một câu

người đàn ông này cũng không nghe vào tai.

Hựu An hít sâu hai cái, tự nói với mình không nên tức giận, không nên nóng nảy, chọc tức chính mình là không đáng: "Tôi hỏi anh, gây phiền

toái cho Trần Lỗi làm gì?"

Lần này Giang Đông nói chuyện: "Anh là gậy ông đập lưng ông. Hứa Hựu

An, em đừng không biết tốt xấu! Anh ta gây chuyện với em, anh chặn chức

danh của anh ta thì có sao?"

Hựu An tức giận chết đi sống lại, cắn răng nói: "Giang Đông, anh có

thể chớ bắt chó đi cày - xen vào việc của người khác hay không. Chuyện

cũng đã tám trăm năm trước rồi. Lại nói, hôm nay tôi có người trông

nom, không cần anh phải tốt bụng?" Nói xong, cụp một tiếng cúp điện

thoại.

Đầu kia của điện thoại di động truyền đến tiếng rè rè, sắc mặt Giang

Đông tái xanh, giương một tay lên đem di động từ cửa sổ ném ra ngoài,

lại đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

Anh chính là nhịn không được cô bị người khác khi dễ. Cái này cùng

việc Trần Lỗi và cô gái khác thông đồng là hai việc khác nhau. Lần trước đến bệnh viện dã chiến nhìn thấy cô, Giang Đông cũng biết, khẳng định

là bị người khác làm khó dễ rồi. Nếu không, sao lại đến phiên cô. Giang Đông cũng không làm gì, chỉ gọi điện thoại cho viện trưởng, một chữ

cũng không nhắc tới Trần Lỗi. Nhưng nha đầu này cứ như vậy không biết

phân biệt, tựa như ăn thuốc súng mà đốp chát với anh. Ở trước mặt Chu Tự Hoành thì nhu thuận không chịu được.

Giang Đông phiền não đem thuốc dùi vào trong gạt tàn, suy nghĩ một

chút. Lời nha đầu này nói tuy khó nghe, nhưng lời thật. Cuộc sống sau

này của Hứa Hựu An có Chu Tự Hoành chăm sóc, không có một chút liên quan đến Giang Đông anh, anh thật đúng là bắt chó đi cày - xen vào việc của

người khác.

Giai Kỳ gắp tôm viên bỏ vào đĩa của Hựu An: "Hựu An, không phải là

mình nghiêng về phía anh trai Đông, nhưng bạn thật không công bằng với

anh ấy. Bạn biết không, mẹ bạn gả cho cha anh ấy cũng không phải là lỗi

của anh ấy. Nói không chừng, anh ấy càng không muốn hơn bạn, dù sao mẹ

ruột người ta cũng còn sống. Bạn không thể đem bất mãn với mẹ phát tiết

trên người của anh ấy. Bạn tự suy nghĩ một chút, bạn đối xử với chú Chu

nhà bạn thế nào, ở trước mặt chú Chu nhà bạn, bạn ngoan ngoãn giống con

mèo, đến chỗ anh trai Đông cũng là mèo, chỉ là mèo xù lông. Cặn bã như

Trần Lỗi rơi xuống mức độ hôm nay đơn thuần là đáng đời, đáng để bạn gây gổ với anh trai Đông sao?" Nói xong, dùng đầu đũa chọc chọc cái trán

của cô: "Trong đầu nhỏ của cái người này cả ngày suy nghĩ thứ gì, bị lão chồng nhà bạn cưng chiều riết mà đại não thoái hóa à!"

Hựu An chu chu miệng: "Mình cũng không phải là vì Trần Lỗi, anh ta và Chu Na thế nào cũng không còn quan hệ tới mình nữa. Mình chỉ thấy phiền là Giang Đông quản mình. Chuyện gì cũng không nói với mình liền thay

mình quyết định. Từ xưa đã cứ như vậy, căn bản là khô


Duck hunt