
ự Hoành quyết định áp dụng phương pháp nuôi nấng, tranh thủ cô dâu nhỏ dưỡng thành tiểu nha đầu tinh tráng,
giày vò thế nào cũng không sao.
Nghĩ tới những thứ này, đâu còn tâm tư ngắm trăng. Với Chu Tự Hoành,
trăng sáng là khuyết hay tròn thật không có gì khác nhau. Trong đầu anh
nhớ tới sáng sớm hôm nay, liền cảm giác phía dưới căng đau không chịu
được. Cô dâu nhỏ mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, cổ áo hơi lớn, hơi
nghiêng sẽ lộ ra vai nhỏ tinh tế, khiến cổ họng Chu Tự Hoành phát khô.
Cuối cùng không chống đỡ nổi vẻ hấp dẫn, cúi đầu hôn trên bả vai cô
dâu nhỏ, dọc theo bả vai mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng gặm cắn. Bàn tay đi vòng qua, từ vạt áo duỗi đi vào, bắt được hai con thỏ nhỏ mềm mại trước ngực, bắt đầu vân vê trêu chọc. Mép môi trên bả vai dời đi, chạy xuống cổ cô, hơi thở nóng bỏng phun ở sau tai Hựu An, Hựu An cảm thấy cả
người nóng ran.
Người đàn ông này rất biết **. Hựu An rõ ràng cảm thấy phía dưới một
vật thể nào đấy đã cứng rắn như đá, hơi thở của anh cũng càng ngày càng
nặng, nhưng anh không kích động đè cô xuống làm. Mà từng chút từng chút
triền miên hôn cô, hôn xương bướm, bả vai, sau gáy, vành tai. Ở trong
tai cô, lưỡi lưu lại linh hoạt ra vào, làm Hựu An cảm thấy thoải mái,
nhưng cả người liền giống như có cổ lửa đốt, không thể tự chủ hừ một
tiếng......
Tay Chu Tự Hoành từ từ trượt xuống dò vào trong quần lót rộng của cô, chen đầu gối vào, đẩy hai chân cô thành tư thế dạng chân. Tay của anh
như ngựa quen đường cũ tìm được cửa đào nguyên, chui vào, sờ sờ. Chu Tự
Hoành không khỏi cười nhẹ một tiếng, tiến tới bên tai cô, nói: "Vợ à, em đã ướt cả rồi, em cũng muốn phải không, hả?"
Cổ Hựu An cũng đỏ, cô cảm thấy mình thật mất thể diện, anh vừa hôn
mình đã muốn, cô cứ như vậy: "A...... Ừ......" Mười ngón tay Chu Tự
Hoành tinh chuẩn cắm vào, cái loại cảm giác đó trong nháy mắt liền tăng
lên, khiến Hựu An thốt lên, rên ra tiếng. Muốn khép chân của mình, lại
bị người đàn ông này mở thêm ra, hơn nữa anh lại bỏ vào thêm một ngón
tay. Hai ngón tay khuấy động dây dưa trong cơ thể cô, loại cảm giác đó,
cơ hồ có thể khiến người phát điên.
Hựu An yếu đuối kháng nghị: "Anh...... Anh đi ra ngoài......" Chu Tự
Hoành khẽ cười một tiếng, nha đầu này thích nhất là ăn ở hai lòng. Thân
thể của cô thành thực hơn nhiều so với cái miệng nhỏ nhắn, thân thể của
cô nói cho Chu Tự Hoành biết cô thích như vậy.
Ngón tay Chu Tự Hoành nhanh chóng rút ra, một ngón tay khác liền đưa
vào, phối hợp tần số rút ra đưa vào, vuốt ve trân châu nhỏ trong vỏ sò
của cô...... Cùng nhau công kích. Kích thích quá lớn, thân thể Hựu An
lại quá mức nhạy cảm, không bao lâu, tiểu nha đầu kêu lên một tiếng,
phun ra.
Chu Tự Hoành nhỏ giọng nói: "Nha đầu vô dụng......" Rút tay ra giơ
lên để cho cô nhìn, hai ngón tay trong không trung vương tơ bạc sềnh
sệch, nhìn qua rất mị hoặc. Mà vẻ mặt người đàn ông trước mặt cô rất
khác thường, đem ngón tay đặt vào trong miệng, từng ngón từng ngón nuốt
vào, hơn nữa còn chận miệng cô lại, dùng sức hôn cô......
Bàn tay lưu loát cởi quần của cô ra, đem cô xoay thật nhanh, để cô
đối mặt mình, đè xuống...... Thậm chí Hựu An nghe thấy tiếng vang phát
ra lúc tiến vào, bởi vì ướt át......
Chu Tự Hoành không khỏi rên lên một tiếng, hưởng thụ cảm giác ấm áp
khít khao trong nháy mắt bị bao lấy thật chặt...... Dùng răng cắn mở nút áo cô, bên trong, vợ anh trần trụi, thật tiện nghi cho Chu Tự Hoành.
Chu Tự Hoành giơ hai chân cô nâng cao, dục vọng nhanh chóng đứng
thẳng, cả người Hựu An cơ hồ không cách nào chống đỡ, chỉ có thể đưa tay bắt lấy bả vai anh, giống như tư thế cưỡi ngựa bị động...... Chu Tự
Hoành không hề gấp gáp di chuyển nhanh, mà một cái nhẹ một cái
nặng......
Rất nhanh Hựu An bắt đầu không kiên nhẫn. Người đàn ông này cố tình
trêu chọc cô, mấy cái nặng, cô mới vừa cảm thấy thư thái, anh liền có ý
xấu muốn ngừng lại. Hựu An có chút khó nhịn ngắt mấy cái lên eo anh, Chu Tự Hoành cười, ngẩng đầu nhìn cô đề nghị: "Vợ à, tự em di chuyển đi, em muốn nhanh thế nào cũng được, được không?"
Hựu An đỏ mặt không đồng ý, cắn môi bất động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ
cơ hồ muốn nhỏ ra máu. Chu Tự Hoành thở dài, vợ anh bị anh làm hư rồi,
chính là mệnh để người khác phục vụ, một chút hơi sức cũng không muốn bỏ ra, lại còn muốn thoải mái.
Chu Tự Hoành kề sát vào con thỏ nhỏ trước ngực cô, cắn một cái, nói:
"Nha đầu lười." Ôm lấy cô xoay trở lại, hai cánh tay có lực xuyên qua
khuỷu chân của cô, nhấc lên, vọt một cái mà vào, cử động thật nhanh, tần số giống như mo bằng điện......
Hựu An bị một ** trong cơ thể khuếch tán ra an ủi, đánh chiếm. Loại
cảm giác đó khó có thể hình dung...... Đột nhiên Chu Tự Hoành đẩy cô ra, cầm tay cô lên để cô chống vào kính cửa sổ sát đất. Chân Hựu An mềm
nhũn suýt nữa trượt xuống, bị Chu Tự Hoành khóa chặt eo thon nhấc lên,
đè hông cô xuống, từ phía sau tiến vào, đâm thật mạnh......
Tay của cô từ trên kính cửa sổ tuột xuống lan can trước mặt, nắm được mới không xụi lơ trên mặt đất. Hơi sức Chu Tự Hoành dùng là rất lớn,
đem một chân c