
dáng của Giang Đông biến mất khỏi tầm mắt
cô. Không biết có phải vì gió đêm cùng ánh đèn hay không, mà Hựu An cảm
thấy cái bóng lưng từ từ đi xa đó, nhìn qua có mấy phần cảm giác hiu
quạnh.
"Vợ à, nhìn gì xuất thần như thế? Chồng em tới cũng không biết." Hựu
An hồi hồn, Chu Tự Hoành sờ sờ mặt của cô, có lẽ do đứng ở đầu gió,
khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh.
Hựu An nói: "Giang Đông mới đi ra, nói trong doanh của anh ta có
chuyện, bảo em nói với anh một tiếng." Ánh mắt Chu Tự Hoành hơi lóe lên, trong lòng lại vô cùng rõ ràng. Mặc dù đêm đó Giang Đông nói rất tự
nhiên, hành động rất đáng mặt đàn ông, nhưng vẫn chưa chân chính buôn
g tay. Ở mọi phương diện hai người thật giống nhau, đều nhận thức
đúng một con đường liền chạy tới mục tiêu đã định. Chấp nhất, kiên định
là phẩm chất tốt của quân nhân, nhưng trên một số phương diện, lại không phải là chuyện tốt.
Suy bụng ta ra bụng người, một người đàn ông yên lặng quan tâm một cô gái nhỏ, từ mười lăm đến hai mươi bốn tuổi, suốt chín năm. Nếu một sớm
một chiều có thể buông xuống, vậy thì không phải là người, huống chi đó
là Giang Đông.
Bởi vì nhân tố gia đình, trong xương Giang Đông có loại cố chấp còn
lớn hơn Chu Tự Hoành. Cũng chính vì tính cách này, khiến cuối cùng anh
phải mất Hựu An, thậm chí cho tới bây giờ, Hựu An cũng không biết Giang
Đông thích cô.
Chu Tự Hoành tự nhiên sẽ không làm gà mẹ nhắc nhở Hựu An. Hôm nay,
nha đầu này là vợ anh! Giang Đông bỏ lỡ, lại có lợi cho anh, miễn cưỡng
cũng coi như phù sa không chảy ra ruộng ngoài!
Chu Tự Hoành vuốt vuốt sợi tóc Hựu An bị gió phất loạn, cúi đầu nhìn
kỹ cô hồi lâu mới nói: "Chuẩn bị xong chưa?" "Chuẩn bị cái gì?" Hựu An
ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt Chu Tự Hoành lấp la lấp lánh,
giống như hòa tan cùng ánh đèn, có cảm giác sáng chói.
Chu Tự Hoành nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: "Mẹ em!" Hựu An không được tự nhiên cắn cắn môi, quan hệ mẹ con cô đã hỏng bét chín năm nay, cũng
không có chút dấu hiệu cải thiện nào. Mà trường hợp hôm nay, Hựu An rất
rõ ràng, cô không thể tùy hứng giống như trước đây, dù sao cô phải nể
mặt mũi cha mẹ chồng. Cha mẹ chồng đối xử với cô rất tốt, mọi chuyện đều theo ý của cô, cô cũng không thể quá không hiểu
Hựu An nhẹ nhàng gật đầu, Chu Tự Hoành cúi đầu in một cái hôn lên
trán cô: "Cô gái ngoan, chúng ta vào thôi!" Phì…, một tiếng cười nhẹ
truyền đến, Hựu An cùng Chu Tự Hoành đồng thời nghiêng đầu, chỉ thấy ở
hành lang khách sạn theo phong cách Châu u có một người đàn ông đứng
thẳng, không biết đã đứng bao lâu, hình như không phải mới bước ra.
Mặc một áo thun caro trắng, bên dưới là quần âu màu sậm, trên vai
khoát một cái áo lông mỏng màu đen, ngũ quan tương đối xuất sắc, vừa
nhìn chính là loại đẹp trai giàu có điển hình. Trên ngón tay đang kẹp
một điếu thuốc, cười như không cười nhìn bọn họ, một chút ý tứ kiêng dè
cũng không có. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An loáng một cái liền đỏ ửng.
Việc anh trai kết hôn đối với Chu Tự Hàn mà nói, là một tin tức sánh
ngang với bom nổ. Đột nhiên chạm mặt chị dâu nhỏ, tin tức đó liền thăng
cấp lên thành bom nguyên tử nổ.
Chu Tự Hoành đoán không sai, việc Chu Tự Hàn xác thực không muốn nhất chính là anh trai kết hôn. Một khi anh trai trở thành hoa thơm có chủ,
thì sau này, mỗi khi Chu gia lâm vào nước sôi lửa bỏng liền đến phiên
anh. Đúng như câu ‘ai chết cũng được chỉ cần ta không chết’, trước kia
có anh cả Chu Tự Hoành độc thân chống trước mặt, Chu Tự Hàn có thể đường hoàng thoải mái.
Dạo này, loại phụ nữ nào mà nơi phồn hoa không có, sao phải nghĩ luẩn quẩn về hôn nhân, gắn bó với một người phụ nữ cả đời? Chu Tự Hàn nghĩ
đến là cảm thấy nhàm chán. Nhưng mà anh và anh trai không giống nhau,
anh trai anh ‘trong như nước’, 36 năm, chưa từng thấy bên cạnh có bóng
dáng một phụ nữ nào. Trước kia chỉ có một nha đầu của Giang gia, nhưng
sau khi thổ lộ bị anh trai anh cự tuyệt, chạy đến nước Mĩ lại xảy ra tai nạn xe cộ mà chết rồi.
Từ đó cứ nhìn anh trai từng bước từng bước đi tới hôm nay, người đàn
ông do đánh trận và khói thuốc súng trui luyện ra, có ý chí cứng như sắt thép, không giống loại công tử nhàn nhã yếu nhược như anh. Mặc dù hai
người là anh em ruột không thể giả.
Chu Tự Hàn đã từng giống như Thái hậu nhà bọn họ, hoài nghi có phải
anh trai có tật xấu sinh lý gì hay không, không cưới vợ là bình thường,
nhưng đến cả phụ nữ cũng không có thì hơi biế
Đề tài này, hai anh em từng cùng ngồi tán gẫu với nhau. Lời của anh
trai anh lúc đó, bây giờ Chu Tự Hàn còn nhớ rõ, anh trai nói: "Chuyện
như vậy chỉ là khoái cảm nhất thời, sau đó không biết sẽ có bao nhiêu
phiền toái, phụ nữ là loài động vật phiền toái nhất trên thế giới."
Thật ra Chu Tự Hàn cũng rất hiểu lời của anh trai, nhưng mà đối phó
phụ nữ cũng có phương thức không phiền toái. Chỉ là anh trai là quân
nhân, không có nhiều thời gian cùng tinh lực để kết giao với phụ nữ.
Trong cuộc sống của anh trai anh, huấn luyện và nhiệm vụ chiếm tỉ trọng
vô cùng lớn, không có tinh lực gì dư thừa lãng phí ở trên người phụ nữ.
Thế nhưng những