Sủng Hôn

Sủng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323592

Bình chọn: 8.5.00/10/359 lượt.

y thể thao

không bằng đi chân không cho rồi. Giày gót nhọn trong suốt, một cái quai mỏng nạm vàng vòng sau gót chân cô, thật là xinh đẹp. Hựu An thử đi hai bước, cuối cùng vẫn cởi ra, mang giày thể thao của cô, đem giày cao gót chỉ nhìn được mà không mang được gói lại nhét vào bọc lớn trong túi

xách. Ghé đầu xem thử bên ngoài không còn ai, mới đi ra, nhanh chóng đến thang máy xuống lầu.

Nhưng mà Oan Gia Ngõ Hẹp, mới ra khỏi thang máy, liền gặp Trần Lỗi.

Trong tay anh là một chồng lớn bệnh án, sắc mặt không được tốt, giống

như có chút tối tăm cùng mất mác không giấu được.

Hiển nhiên không ngờ tới sẽ gặp Hựu An, Trần Lỗi thật nhanh quan sát

Hựu An một lần, mấy phần mất mác trên mặt càng thêm rõ ràng. Hựu An

không muốn cùng anh dây dưa, khẽ cúi đầu đi tới, vừa đi qua, chợt nghe

Trần Lỗi gọi: "Hựu An......"

Hứa Hựu An dừng bước quay đầu lại, Trần Lỗi trầm mặc mấy giây, nhẹ

nhàng nói: "Chúc em hạnh phúc." Hựu An ngẩn người nói: "Anh cũng vậy."

Sau đó

Rốt cuộc Trần Lỗi mới biết, có một số việc sai lầm một lần, sẽ không thể vãn hồi, tựa như tình yêu, tựa như Hựu An.

Hứa Hựu An đi tới cửa chính bệnh viện, không khỏi quay đầu nhìn một

chút. Trần Lỗi đã đi lên, nụ cười thiếu niên như ánh mặt trời trong trí

nhớ đã hoàn toàn biến mất trong đời cô. Cô sẽ không lưu luyến, càng sẽ

không nhớ lại, chỉ là có chút phiền muộn, nhưng cuộc đời chính là như

thế phải không? Người bên cạnh luôn đến rồi đi, giống như hạt cát giữa

biển, đại đa số đều là khách qua đường, cuối cùng ở bên mình chỉ còn có

một người. Hựu An vô cùng may mắn vì người đó là Chu Tự Hoành.

Chu Tự Hoành không giấu được kinh ngạc, làm Hựu An cảm thấy, thay cái váy không được tự nhiên này, cũng rất đáng giá.

Ánh mắt Chu Tự Hoành rơi vào giày thể thao dưới chân cô, không khỏi

bật cười. Hựu An chìm trong gương mặt tươi cười của anh, có chút đỏ mặt, chu mỏ nói: "Anh...... Anh cười cái gì?"

Chu Tự Hoành mở cửa xe, khẽ khom người ôm cô bỏ vào trong xe, cúi đầu thắt dây an toàn cho cô, cười như không cười nói: "Cưới cô vợ xinh xắn

như vậy, anh cười một chút cũng không được sao?"

Hai người dựa vào rất gần, từ trên người Chu Tự Hoành tỏa ra hơi thở

nam tính, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An nóng đỏ lên. Mắt to nhanh

chóng chớp mấy cái. Cái chớp mắt này khiến Chu Tự Hoành ngứa ngáy, cái

miệng nhỏ nhắn cong lên cùng hai cánh môi như anh đào đỏ mê người, dụ dỗ Chu Tự Hoành thưởng thức.

Chu Tự Hoành cũng theo mong muốn của mình, cúi đầu hôn một cái, sau

đó nhanh chóng dời đi, đóng cửa xe. Dọc theo đường đi, mặt Hựu An đều

đỏ, cúi đầu không nhìn anh, tựa như học sinh tiểu học phạm lỗi. Chu Tự

Hoành không khỏi buồn cười, nha đầu này lại đáng yêu như vậy.

Xe ngừng lại, Hựu An ngẩng đầu lên mới phát hiện bên cạnh là một công viên nhỏ. Chu Tự Hoành xuống xe, từ trên ghế sau lấy ra một cái túi,

kéo cửa xe phía Hựu An ra: "Vợ à, ăn cơm."

Hựu An nhìn hai phía, căn bản không có quán cơm. Chỉ là có vết xe đổ

lần trướcHựu An biết người đàn ông này khẳng định lại lấy cái gì mê hoặc chọc cô chơi đây.

Hựu An túm váy nhảy xuống xe, ánh mắt Chu Tự Hoành xẹt qua trên đùi

thẳng tắp của cô: "Vợ à, mặc như thế rất đẹp, nhưng ông xã đề nghị là,

về sau y phục xinh đẹp như vậy nên mặc ở nhà, mấy thứ này của chúng ta

không thể tiện nghi cho người khác."

Hựu An thấy đôi mắt anh không ngừng quét qua hai cái chân trần của

mình, không khỏi liếc anh một cái: "Cái gì mà mấy thứ của chúng ta, là

đồ của em."

Chu Tự Hoành cười, chỉ chỉ đối diện: "Thấy không, đối diện chính là

Cục Dân chính. Thế này, một giờ sẽ làm việc, chúng ta liền qua đó đăng

ký, đăng ký kết hôn xong, anh liền danh chánh ngôn thuận có em, anh và

em sẽ thành chúng ta, biết không?" Lúc này Hựu An mới phát hiện, cái

công viên nhỏ này ở đối diện tòa nhà của Cục Dân chính.

Chu Tự Hoành kéo tay cô, đi vào vườn hoa nhỏ, tìm ghế sạch, đem mọi

thứ trong túi lấy ra, trong cặp lồng là hai hộp sủi cảo nóng hổi.

Chu Tự Hoành lấy đũa ra đưa cho cô: "Vốn dĩ anh muốn làm mì thịt bò

cho em ăn, nhưng mẹ chồng em nói, người Trung Quốc quan niệm sủi cảo thể hiện đoàn viên xum họp, cho nên anh liền làm sủi cảo. Em thích ăn nhân

tôm, nếm thử một chút, xem thử tay nghề của anh có hơn cha vợ hay

không?"

Hựu An gắp một viên sủi cảo lớn nhét hết vào trong miệng, quai hàm

phập phồng hỏi Chu Tự Hoành: "Ưm...... Em nói cho anh biết ...... Em

thích ăn sủi cảo nhân tôm lúc nào?"

Chu Tự Hoành lấy bình thuỷ đổ ra nửa chén canh sủi cảo đưa cho cô:

"Lúc ăn đừng nói chuyện." Sau đó cười nói: "Hôm em dẫn anh đi thăm

trường học, em cứ một đường thao thao bất tuyệt, sao lại mau quên thế!"

Hựu An nuốt sủi cảo trong miệng xuống, nhấp một hớp canh rồi mới nói: "Em nhớ hôm đó nói với anh rất nhiều, giống như kẻ ba hoa, anh nhớ hết

toàn bộ sao?"

Chu Tự Hoành cầm kh

ăn giấy lau khóe miệng cô, cười như không cười nói: "Có tấm gương hai mươi bốn năm của cha vợ, anh là ông xã mà không cố gắng, lỡ như vợ anh

tìm cha vợ khóc nhè thì phải làm sao?"

Mặt Hựu An đỏ hồng: "Ai, ai khóc nhè chứ?" Chu Tự Hoành cười: "Được,


Insane