
gặp mặt." Tề Giai Kỳ thở dài nói: "Hựu An,
mình biết bạn oán mẹ bạn, nhưng chuyện đã nhiều năm rồi, bạn cũng sắp
lập gia đình, có thể tha thứ thì nên tha thứ! Không phải vì mẹ bạn mà vì chính bạn, trên người luôn mang những thứ này thì sống không vui vẻ
đâu!"
Hựu An nói: "Bạn yên tâm đi! Bây giờ ngẫm lại lời Giang Đông nói thật ra cũng rất có đạo lý. Anh ta nói mình căn bản không thay đổi được sự
thật, lại nhất định chống đối đến chết, sẽ chỉ làm tất cả mọi người
không thoải mái."
Tề Giai Kỳ không khỏi thở dài: Anh Đông à! Hủy hay không chỉ trong
một lời. Bình thường anh cũng không thèm nói một tiếng, lại dễ dàng nói
một câu. Vốn là tốt bụng muốn khuyên người, lại khiến người nghĩ không
tốt. Anh chính là điển hình của loại đàn ông lời nói chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ. Một câu anh nói ra khỏi miệng liền nhanh chóng biến
Hựu An thành vợ của anh em kiêm chiến hữu rồi, chút hi vọng nhỏ nhoi
cũng bị mất, số anh chính là cả đời làm anh kế.
Mặc dù chú Chu cũng rất đẹp trai, nhưng Tề Giai Kỳ vẫn thiên vị Giang Đông. Có câu nói, há miệng mắc quai - bắt người tay ngắn, Giang Đông
không ít lần đưa thứ tốt đến đây, giống như không cần tiền, đồ ăn vặt
đều định kỳ đưa đến như đồ cúng. Chỉ là anh ta luôn đến lúc không có Hựu An, còn dặn dò cô đừng cho Hựu An biết. Tương tự, tính khí Hựu An đáng
chết rất bướng bỉnh, nếu nói cho cô, mặc dù không đến nỗi đem đồ vặt ném ra, nhưng cô cũng sẽ không ăn.
Nha đầu bướng bỉnh đáng chết kia mà chú Chu cũng dễ dàng lấy được.
Không thể không nói, muốn cưới vợ cũng phải có phương thức phương pháp,
giống như anh Đông, đời này chỉ có thể cô độc mà thôi.
Ngày hôm sau, quả nhiên Chu Tự Hoành liền thay Hựu An viết xong báo
cáo kết hôn. Lúc Hựu An đem báo cáo đi nộp, mặt lãnh đạo bình thường đen thui, biểu tình bổng nhiên cổ quái khác thường, có chút cấp bách không
thể đợi đoạt lấy báo cáo kết hôn của cô, hết sức hiền lành nói: "Tiểu
Hứa à! Kết hôn cũng không nói trước một tiếng, nếu lãnh đạo phía trên
không gọi điện thoại, lãnh đạo trong viện chúng ta cũng không biết. Lúc
nào thì tổ chức hôn lễ, nhớ thông báo một tiếng nghe!"
Hựu An rất lúng túng ứng phó, ra cửa, bị Triệu Thiến trực tiếp kéo
đến dưới cầu thang: "Hứa Hựu An, cô thật xấu quá đi! Kết hôn cũng không
nói một tiếng với chị em!"
Hựu An nói: "Sao cô biết?" Triệu Thiến liếc mắt: "Cô còn giả ngốc,
trong viện chúng ta có bí mật gì giấu được sao. Hơn nữa, loại chuyện này là nghe tiểu Trương ở phòng Viện trưởng nói. Sáng sớm Viện trưởng vừa
tới, liền nhận được điện thoại từ cấp trên, hỏi chuyện báo cáo kết hôn
của cô. Lần đầu tiên mới thấy cấp trên thúc giục báo cáo kết hôn! Tôi
đoán đúng rồi! Hứa Hựu An, cô gả vào Hào Môn rồi......"
Hựu An liếc cô một cái: "Đừng nói mò, Hào Môn gì chứ, chỉ là một gia
đình quân nhân thôi." Triệu Thiến xì một tiếng vui vẻ: "Cô thôi đi! Còn
nói sạo, ánh mắt những lãnh đạo kia nhìn cô đều giống như nhìn thấy thỏi vàng. Tôi khẳng định, vấn đề vào đảng của cô lần này sẽ được giải
quyết. Nói trước, tôi là chiến hữu khó khăn hoạn nạn ở tầng dưới chót,
cô thành người quan trọng, cũng phải kéo tôi theo nha! Đúng rồi, Hựu An, người đàn ông của cô, thật sự là Binh Vương lần trước tôi quên chích
thuốc tê à?"
Hựu An gật đầu một cái. "A! Xong rồi, xong rồi......" Triệu Thiến kêu thảm một tiếng: "Ấn tượng của anh ta về tôi hẳn là rất tệ!" Hựu An nhớ
tới những lời Chu Tự Hoành nói về Triệu Thiến, không khỏi cười hì hì vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ mặt cô: "Yên tâm đi, cô cũng không gả cho anh ấy, anh ấy muốn trả thù cũng không được. Đi thôi, đi thăm bệnh."
Lúc nhận được tin nhắn của Chu Tự Hoành, vừa lúc Hựu An khám xong cho bệnh nhân ở phòng bệnh. Hôm nay không phải là phiên trực của cô, nhẹ
nhõm hơn bình thường rất nhiều. Cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa đúng mười hai
giờ, người đàn ông này thật rất có khái niệm thời gian
Hựu An đến phòng thay quần áo đổi y phục, soi gương trong phòng thay
quần áo. Tối hôm qua cô tìm nửa ngày, mới tìm thấy cái váy voan màu
trắng này. Cô không thích mặc váy, cảm thấy không tiện, trong tủ quần áo của cô, đều là đủ loại quần jean dài ngắn kiểu dáng không đồng nhất
cùng áo thun. Còn cái váy này là thời trang năm ngoái thịnh hành, Tề
Giai Kỳ đi Hongkong mua về, gửi cho cô làm quà. Một lần cô cũng chưa
mặc.
Sáng sớm hôm nay cũng mặc quần jean cùng áo thun đi làm. Cái váy này
nhét vào trong túi, lúc này mặc vào, cảm thấy thật đẹp mắt. Trang phục
thiết kế có chút trẻ con, phía trên là hai quai đeo màu vàng, từng tầng
từng tầng voan rủ xuống tựa như bánh ngọt, che kín cái mông tròn vểnh
lên của cô, lộ ra phía dưới hai chân thon dài thẳng tắp.
Tề Giai Kỳ đã từng nói chân của cô còn đẹp hơn chân của các minh tinh trên tạp chí, chỉ tiếc bình thường lại giấu trong quần jean, phí của
trời.
Hựu An chải mái tóc dài của mình, mấy ngày không dưỡng, cũng may chất tóc tốt, suông mượt xõa sau lưng, vừa đủ che kín xương bả vai.
Hựu An cúi đầu nhìn lại, Tề Giai Kỳ hữu tình kín đáo đưa giày cao gót nhọn cho cô, lại dặn dò, nếu mặc cái váy này mà mang già