
, đời này tôi chỉ có một người cha, dù ông đã
chết, cũng như cũ chỉ có một."
Chu Tự Hoành không khỏi âm thầm thở dài, dù nói thế nào, thật đúng là không thể chỉ trách tiểu nha đầu, mẹ cô phải chịu trách nhiệm tương đối lớn. Chỉ là chuyện của bề trên, người trẻ tuổi bọn họ không có lập
trường đi chất vấn phê bình. Chu Tự Hoành cảm thấy, nha đầu này thật sự
khiến người không thể không thương, anh rất thông cảm với ba cô, không
chịu được nhìn thấy cô thương tâm khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô
thích hợp nhất chính là cười, cô cười lên đẹp biết bao.
"Vợ à, em nói coi, anh sưng mặt sưng mũi như vậy, chụp ảnh cưới,
người khác có thể cho là vợ anh dọn dẹp, sau đó về nhà len lén cười nhạo anh cưới phải con cọp cái hay không."
Nửa ngày Hựu An mới tỉnh táo lại, người đàn ông này vòng vèo nói cô
là cọp cái. Hựu An duỗi đầu ngón tay ra, xấu bụng chọc chọc trên gò má
tím b của anh, Chu Tự Hoành rên một tiếng.
Hựu An nói: "Không phải chú không biết đau sao? Hô cái gì?" Chu Tự
Hoành không khỏi nói: "Chồng em rõ rõ ràng ràng là người, không phải tử
thi, sao lại không biết đau."
Hựu An đột nhiên nhớ lại lời Triệu Thiến đã nói: "Y tá lần trước quên chích thuốc tê cho chú, chú còn nhớ không?" Chu Tự Hoành hừ một tiếng:
"Đốt thành tro anh vẫn nhớ." Hựu An hì hì cười một tiếng: "Cô ấy nói
không chích thuốc tê mà khâu vết thương chú cũng không kêu đau, là biến
thái trong biến thái, bảo tôi cẩn thận một chút."
Chu Tự Hoành chau chau mày: "Cẩn thận cái gì, cô ấy mới phải cẩn
thận. Qua loa đại ý, tương lai ai mà cưới cô ấy người đó sẽ gặp xui xẻo, không chừng ngày nào đó sẽ đem thạch tín làm thành muối để trong thức
ăn, ông xã bị độc chết, cũng không biết tại sao mà chết."
Hựu An ha ha ha cười lên, ai nói người lớn tuổi không ngây thơ, vào
lúc này Chu Tự Hoành nhìn cũng giống những nam sinh tính toán chi li.
Chu Tự Hoành thấy tâm tình cô chuyển tốt, mới nói: "Chúng ta kết hôn, mẹ em và Giang gia......" Hựu An chu miệng nhỏ giọng nói: "Không cho
bọn họ đến khẳng định là không được, đúng không?" Chu Tự Hoành nhìn cô
không lên tiếng.
Hựu An nói: "Vậy thì nghe theo sắp xếp của dì đi." "Dì? Hai ngày nữa
bà sẽ là mẹ em." Mặt Hựu An đỏ lên, lầm bầm một câu: "Bây giờ còn chưa
phải." Chu Tự Hoành bất giác mỉm cười.
Studio là do nửa đêm Chu phu nhân hẹn được, hôm nay là cao điểm của
mùa cưới, những Studio tốt, khách đều có lịch hẹn đến hai tháng sau, Chu Tự Hoành cùng Hựu An là dựa vào quan hệ thân thiết mà chen vào.
Mấy năm nay Hựu An rất ít chụp hình, trước kia ba cô lại là người rất thích chụp ảnh, chỉ là khi đó trong nhà không có tiền, thiết bị cũng
đơn sơ. Cha của cô mượn máy chụp hình, không có việc gì liền hướng về
phía cô mà chụp rắc rắc. Trước lúc tốt nghiệp cấp hai, hình của Hựu An
đều tính bằng rương. Sau này chỉ cần cô nhìn ống kính sẽ nhớ tới ba cô,
vì vậy trừ chụp hình thẻ làm giấy tờ, cô tuyệt sẽ không chụp hình
Nhưng đến nơi này, đột nhiên cô cũng muốn chụp một chút. Hựu An cảm
thấy, có lẽ ở nơi u minh ba cô vẫn còn che chở cho cô. Tình yêu nở hoa
sáu năm cùng Trần Lỗi cũng không kết quả, thì ra anh ta không phải là
chân mệnh thiên tử của cô, không phải là người cô có thể cùng sống cả
đời. Mà từ lúc gặp Chu Tự Hoành đến khi kết hôn, mặc dù thời gian ngắn
ngủi, lại mang cho Hựu An nhiều yên ổn hơn sáu năm qua.
Chu Tự Hoành và Trần Lỗi là hai người đàn ông hoàn toàn khác nhau.
Ước chừng bởi vì trẻ tuổi, Trần Lỗi xuất sắc lại không chịu thua kém ai. Sau này Hựu An suy nghĩ lại một chút, thấy có lẽ Trần Lỗi cùng Chu Na ở chung một chỗ, thích hợp nhiều hơn so với bản thân. Chu Na có thể bao
dung Trần Lỗi, mà cô vĩnh viễn sẽ không có tấm lòng rộng rãi bao dung
người khác.
Chu Tự Hoành cũng là người đàn ông thành thục. Hựu An cảm thấy, rất
nhiều ý nghĩ cho dù mình không nói, anh cũng sẽ hiểu rõ. Có mấy lời anh
nói ra, cô cũng có thể hiểu, mặc dù là cười giỡn, nhưng Hựu An cảm thấy
rất thật. Trên người Chu Tự Hoành có gì đó giống ba cô, cô có thể rất
yên tâm đem mình giao cho anh, cổ quái nhận định anh sẽ không thương tổn cô. Trên người Chu Tự Hoành có một loại năng lực khiến cô tin phục,
kiên định mà kéo dài.
Ngay từ đầu cô chỉ giận dỗi cười giỡn cộng thêm ý tưởng ngây thơ, sau khi cô phủ thêm áo cưới, toàn bộ việc đó đều rửa sạch hoàn toàn. Áo
cưới trắng như tuyết như mang sức mạnh thần thánh, khiến lần đầu tiên
Hựu An bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ kỹ về hôn nhân với Chu Tự Hoành.
Hựu An rất khẳng định, không có chút miễn cưỡng nào, cô muốn vì người đàn ông bên ngoài kia mà phủ thêm áo cưới. Cô cơ hồ có thể cảm thấy,
cảm giác đó như ánh sáng hạnh phúc như có như không bao phủ cả người cô.
Thợ trang điểm đem lụa trắng giắt hoàn hảo sau ót cô, soi gương quan
sát một hồi lâu mới trêu ghẹo nói: "Thật là một cô dâu xinh đẹp, tôi mà
là chú rễ ở ngoài kia, lát nữa cũng sẽ vô cùng vui vẻ."
Mặt Hựu An hơi đỏ lên, nhìn bóng dáng mình trong gương không khỏi mất hồn. Cô gái trong gương hai gò má ửng hồng, ánh mắt sáng trong; bộ áo
cưới hở ngực bằng gấm trắng, tôn lên vẻ mỹ lệ th