
đầu bướng bỉnh này
chính là cô em kế trong truyền thuyết của Giang Đông.
Hựu An cắn cắn môi: "Tôi không phải là em gái của anh ta, tôi và anh
ta không có quan hệ gì." Chu Tự Hoành trầm ngâm một hồi lâu bỗng nhiên
nói: "Tôi tiếp nhận tấm lòng yêu thích, tự tiến cử của em, chỉ là, tôi
không có thời gian cũng không rãnh rỗi nói chuyện yêu đương với em. Về
việc là đối tượng, nếu như em đồng ý, chúng ta trực tiếp đăng ký kết
hôn. Tôi cho em thời gian một tháng để suy nghĩ. Một tháng sau, nếu như
em không thay đổi chủ ý, chúng ta liền kết hôn. Nói rõ lần nữa, tôi
không có tâm tình diễn trò với em! Kết hôn, em chính là bà xã của Chu Tự Hoành tôi, không thương lượng, không giảm giá. Cho nên, em phải suy
nghĩ kỹ càng."
"Chu Tự Hoành?" Đối mặt với Chu Tự Hoành như vậy, Hựu An chợt nhớ,
chỉ vào anh, nói: "Anh là Binh Vương - Trung tá năm ngoái bị thương lúc
diễn tập quân sự?"
Chu Tự Hoành nhếch nhếch khóe môi: "Thật cao hứng rốt cuộc em cũng
nhớ ra. Xem ra chúng ta rất có duyên." Nói xong, nổ máy xe: "Bà xã tương lai, có phải hiện tại em nên nói cho tôi biết địa chỉ nhà em không?"
"Bà xã tương lai?" Nghe anh hài hước gọi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu
An nóng lên, thân thể không được tự nhiên giật giật: "Tôi, tôi còn chưa
đồng ý với anh." Chu Tự Hoành chau chau mày: "Sao tôi lại nhớ, là em cầu hôn trước mà."
Hựu An tức giận nhìn anh, chợt phát hiện, múa mép khua môi với người
đàn ông này, cô vĩnh viễn không chiếm được thế thượng phong. Người này
am hiểu lòng người, mỗi một câu cô nói, anh cũng nhớ vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa, tốc độ phản ứng rất nhanh, người đàn ông này quá thông minh,
thông minh đến mức đáng sợ.
Hựu An bắt đầu kỳ quái, sao mất thời gian dài như vậy mới nhớ tới
anh. Chu Tự Hoành không phải là loại đàn ông người ta có thể dễ dàng
quên. Năm ngoái, lần Hựu An tham gia diễn tập đối kháng đạn thật trong
vùng núi đó, anh chỉ huy phân đội lính điều tra đặc chủng. Mười người
cương quyết khiến toàn quân phe Đỏ bị diệt. Ở dọc khu bắn đạn thật, đạn
lạc quẹt qua làm bị thương cánh tay anh, bèn được đưa đến bệnh viện dã
chiến xử lý.
Lúc ấy cô còn là một thực tập sinh. Đúng lúc y sĩ trưởng không có ở
đó, cô chỉ có thể nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy khâu vết thương cho anh.
Không biết có phải khí thế anh quá mạnh mẽ hay không, mà y tá quên chích thuốc tê. Chu Tự Hoành cũng không lên tiếng, thậm chí ngay cả chút phản ứng đau đớn cũng không có. Chờ vết thương được khâu xong, băng bó kỹ
càng, y tá mới phát hiện quên chích thuốc tê.
L người cũng bị dọa sợ. Lúc bấy giờ Chu Tự Hoành là Trung tá, đối với bác sĩ, y tá thực tập nho nhỏ như bọn họ mà nói, quả thực còn lớn hơn
thủ trưởng. Hai người nơm nớp lo sợ mấy ngày, chờ xử phạt. Nhưng thật
lâu cũng không có động tĩnh, y tá đó chính là Triệu Thiến.
Sau đó vô số lần Triệu Thiến nói với cô: "Không trách được mọi người
đều nói Binh Vương biến thái! Trong đầu Trung tá Binh Vương đó, đúng là
biến thái trong biến thái. Cô khâu vết thương cho mà anh ta cũng không
phản ứng, giống như không phải là cánh tay của anh ta."
Đoạn ký ức này bị hai người quên lãng rất nhanh. Không nghĩ tới, một
năm sau lại gặp nhau dưới tình huống này. Hựu An rốt cuộc mười phần
khẳng định trình độ của anh rất lợi hại, càng tin tưởng Giang Đông cũng
không phải là đối thủ của anh. Bởi vì dù Giang Đông lạnh lùng nhưng
không biến thái bằng anh.
Xe vững vàng dừng lại, ánh mắt Chu Tự Hoành dừng trước mặt: "Tiểu nha đầu, anh kế em đang ở phía trước." Trong nháy mắt, thân thể Hựu An buộc chặt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên, xe jeep của Giang Đông dừng ở
cửa nhà cô.
Giang Đông chậm rãi nheo mắt lại nhìn chiếc Hummer chạy tới. Đây là
xe của Chu Tự Hoành. Xe ngừng lại, thấy rõ người trong xe, Giang Đông
nhíu chặt lông mày, nhảy xuống xe đi tới, kéo cửa bên ghế lái phụ ra,
đem Hựu An kéo xuống đẩy ra phía sau mình, nhìn Tự Hoành đề phòng: "Sao
lại là anh, sao hai người lại đi cùng nhau?"
Tư thái của Giang Đông chính là gà mẹ che chở gà con, khiến Chu Tự
Hoành cười cười đùa giỡn. Nụ cười của anh rơi vào trong mắt Giang Đông,
Giang Đông đột nhiên cảm thấy có chút chật vật khi bị nhìn thấu: "Hựu
An, em lên nhà trước đi."
Hứa Hựu An chần chờ nhìn nhìn Giang Đông, lại nhìn Chu Tự Hoành một
chút. Chu Tự Hoành cười gật đầu một cái: "Đi đi! Tắm nước nóng, ăn một
chút gì đó, ngủ một giấc thật ngon."
Hựu An ừ một tiếng, xoay người vào cửa nhà. Vào nhà liền vọt vào
phòng, vén lên một góc màn cửa sổ nhìn xuống. Hai người vẫn còn đứng
trong mưa, như vậy thật lâu, ai cũng không nhúc nhích.
Giang Đông trầm mặt: "Sao Hựu An lại ở trên xe cậu?" Ánh mắt Chu Tự
Hoành lóe lóe: "Nếu tôi nói nhặt được trên đường, cậu có tin không?"
Giang Đông trầm mặc một hồi lâu: "Cô ấy đã nói gì với cậu?" Chu Tự Hoành nói: "Giang Đông, tôi nhắc nhở cậu, dù Hựu An là em gái cậu, nhưng cô
ấy đã không còn là đứa bé, không cần cái gì cũng phải báo với cậu!"
Giang Đông cảnh giác hỏi: "Có ý gì?" Chu Tự Hoành chợt cười: "Đừng
khẩn trương, không có ý gì, chỉ là nhặt được tiểu nha đầu nhếch nhác mà