
i bắt làm tù binh
Lòng tự ái của Chu Tự Hoành có chút bị thương: "Sao gọi là lại, nói
giống như tôi là phế vật vậy." Hứa Hựu An bĩu môi, đưa hai ngón tay ra,
giá giá: "Còn nói mình thật lợi hại, tính cả hôm nay, anh cũng đã hai
lần bị bắt làm tù binh rồi."
Chu Tự Hoành nói: "Tiểu nha đầu em thì biết cái gì, làm một sĩ quan
chỉ huy ưu tú, phải dựa trên thắng bại toàn cục mà cân nhắc. Tôi bị bắt, mà bộ đội của tôi thắng. Trên chiến trường gọi là thành bại luận anh
hùng, có nói em cũng không hiểu......" Nói xong, cởi áo rằn ri xuống.
Hứa Hựu An ngẩn người: "Anh, anh làm gì đấy?" Ánh mắt Chu Tự Hoành
chạy một vòng trên người cô, không khỏi bật cười: "Tiểu nha đầu, trong
đầu em đoán mò cái bệnh hoạn gì vậy, vết thương ở phần trên cánh tay,
tôi không cởi áo làm sao em xử lý."
Lúc này Hứa Hựu An mới tỉnh táo lại, mình cũng quên mình là bác sĩ,
quên nơi này là bệnh viện. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An ảo não buộc
chặt, nhìn vết thương của anh một chút, không khỏi trợn mắt một cái:
"Chỉ trầy da một chút, cũng cần phải xử lý sao?"
Chu Tự Hoành nói: "Nếu như tôi nói tôi cố ý đến tìm em, em có tin
không?" Mặt Hựu An nhịn không được mà đỏ lên, lời nói nửa thật nửa giả
của người đàn ông này, luôn mang theo mười phần mập mờ.
Lại nói, tính cả hôm nay, hai người mới gặp nhau ba lần, lại bàn
chuyện cưới gả. Suy nghĩ một chút, Hựu An cảm thấy không thể tin được.
Hựu An quay người, cầm bông sát trùng y tế tới, sát trùng vết thương
trên cánh tay anh. Vết sẹo trên cánh tay anh rơi vào ánh mắt, chợt nhớ
tới chuyện lần trước, có chút ngượng ngùng mà nói: "Lần trước chắc là
rất đau! Thật xin lỗi."
Trong đầu Chu Tự Hoành nhớ lại một chút, nói: "Cũng hơi đau, chỉ là
thấy cô bác sĩ thực tập nhỏ cố giữ vững trấn định, tay lại run run, cũng không cảm thấy đau lắm."
Hựu An trừng mắt liếc anh một cái: "Đó là lần thứ hai người ta khâu
vết thương, hơn nữa bộ mặt của anh lúc đó, tôi không khẩn trương sao
được." Chu Tự Hoành cười: "Em làm rất tốt, cũng không kém hơn mấy bác sĩ lâu năm
Được anh khen, ngược lại, Hựu An cũng không thấy có ý tốt. Chu Tự
Hoành nhìn vẻ mặt cô có chút ngượng ngùng không được tự nhiên, không
khỏi mỉm cười. Thật ra thì nha đầu này rất đáng yêu, chỉ cần không chọc
đến cô.
Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe: "Hứa Hựu An, em suy nghĩ sao rồi?" "Sao? Cái gì?" Hứa Hựu An nhất thời không phản ứng kịp.
Chu Tự Hoành lại nói rõ ràng: "Chuyện của chúng ta?" Hứa Hựu An cúi
đầu: "Cái đó, không phải anh đã đồng ý cho tôi thời gian một tháng sao,
diễn tập xong cũng mới hai mươi ngày."
Chu Tự Hoành nói: "Diễn tập xong cũng vừa đúng là kỳ nghĩ phép của
tôi. Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu như em đồng ý, thừa dịp ngày nghỉ, đem chuyện
chúng ta hoàn thành luôn, tránh cho về sau lại không có thời gian." Hứa
Hựu An chưa bao giờ gặp qua người đàn ông khí thế hơn người như vậy. Hơn nữa, anh ép người với khí thế đó, làm người ta lại cảm thấy như thuận
nước đẩy thuyền.
Thật ra thì trong khoảng hai mươi ngày, Hứa Hựu An không ít lần suy
nghĩ chuyện của cô và Chu Tự Hoành. Xét tuổi tác, Chu Tự Hoành và Giang
Đông đều lớn, năm nay đều là 36, lớn hơn mình một giáp. Trải qua chuyện Trần Lỗi, Hứa Hựu An cảm thấy, tìm người đàn ông lớn tuổi một chút cũng đáng tin hơn.
Trên công tác mà nói, Chu Tự Hoành là quân nhân chuyên nghiệp, hơn
nữa còn là quân nhân đặc chủng chuyên nghiệp. Nhiệm vụ huấn luyện, nhiệm vụ khẩn cấp đều tương đối nặng nề, cho nên anh sẽ phải rất bận, không
rãnh quan tâm đến chuyện của cô, sẽ không giống như Giang Đông làm phiền cô. Quan trọng nhất là, cấp bậc của Chu Tự Hoành cao hơn Giang Đông.
Xét diện mạo, Chu Tự Hoành rất tuấn tú. Nếu như không phải là quân
nhân chuyên nghiệp, Hựu An cảm thấy, có khi anh có tiềm chất của anh
chàng đào hoa. Giang Đông cũng không kém, nhưng Giang Đông quá lạnh
lùng, rất có cảm giác xa cách, không thân thiết bằng Chu Tự Hoành.
Xét gia đình, Hựu An cảm thấy, chính là gia đình không thích hợp. Nói cô là em gái Giang Đông, con gái Giang Thành, chính cô cũng không thừa
nhận, huống chi là người khác. Cô càng không muốn lấy thân phận con gái
nhà họ ng mà xuất giá, cô chính là Hứa Hựu An, con gái của ba cô.
Chu Tự Hoành từng nói, chức vị của cha anh không khác cha dượng của
cô lắm. Gia đình hiển hách như thế có thể tiếp nhận con dâu như cô
sao?! Gia đình bọn họ như vậy không phải rất chú trọng môn đăng hộ đối
sao?! Hứa Hựu An chợt phát hiện, mặc dù bỏ qua nhân tố tình yêu, kết hôn cũng không phải là chuyện rất dễ dàng.
Nghĩ đến chỗ này, Hứa Hựu An ngẩng đầu nhìn anh: "Ba mẹ anh sẽ
không......" Lại bị Chu Tự Hoành cắt đứt: "Em không phải lo lắng về ba
mẹ tôi, em gả cho tôi, không phải gả cho nhà tôi. Em chỉ cần nghĩ đến
con người của tôi, còn lại giao cho tôi xử lý."
Hựu An chợt có cảm giác, mình dường như đã tìm được một chỗ dựa rất
tốt. Chỉ là gả cho anh, mới hai mươi ngày liền quyết định, có phải hơi
nhanh hay không? Đối với người đàn ông này, một chút cô cũng không hiểu
rõ, hơn nữa người đàn ông này đã sớm nói rõ, sẽ không diễn trò với cô,
nói kết