
ên tai cô
nhỏ giọng nói: "Đừng quá đáng, anh không muốn vì em mà tiêu hóa không
tốt, biết chưa."
Hựu An nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, Giang Thành gắp một khối sườn
bỏ vào trong chén Hựu An: "Ăn sườn đi, mẹ con nói con thích ăn thịt kho
tàu nhất......" Hựu An cũng không thèm nhìn Giang Thành, gắp miếng sườn
trả trở về.
Trương Tú Thanh đột nhiên để đũa xuống: "Hựu An, con còn muốn náo
bao lâu. Con giận dỗi với mẹ, tội gì lại cùng chú Giang của con giận chó đánh mèo, rốt cuộc con muốn thế nào?" Hứa Hựu An ngẩng đầu lên: "Tôi
muốn bà đừng động tới tôi, đừng để ý tới tôi, bà chỉ cần hạnh phúc làm
vợ thủ trưởng là được."
"Mặc kệ con?" Trương Tú Thanh có chút không kềm được: "Nếu con có thể tự lo cho mình, mẹ cũng không muốn quản con, nhưng nhìn con đi, quen
một người bạn trai sáu năm, cuối cùng thì thế nào?"
Pằng một tiếng, Hứa Hựu An dằn mạnh đũa xuống, hung hăng liếc mắt
nhìn Giang Đông, nói: "Sao chứ, tôi bị bắt cá hai tay, tôi rất cao hứng, tôi cao hứng trước khi kết hôn thấy rõ bộ mặt thật của Trần Lỗi. Để
không phải như cha tôi, bị người ta đội nón xanh (cắm sừng) mà không
biết......" "Hựu An!" Giang Thành lên tiếng cảnh cáo.
Hứa Hựu An xoay người, đứng lên: "o rồi, tôi về trước." Nói xong, tự mình liền xông ra ngoài. Hựu An núp ở góc tường nhìn Giang Đông chạy đuổi theo, lên xe, khởi
động. Cho đến khi không nhìn thấy hình bóng xe Jeep, cô mới từ góc tường đi ra ngoài, dọc theo đường mòn từ từ hướng cửa chính mà đi tới.
Cô không muốn Giang Đông quản cô. Giang Đông luôn có bộ dạng cao cao
tại thượng, cái gì cũng biết, sắc mặt gì cũng hiểu, khiến cô vô cùng
chán ghét. Trong mắt anh, cô vĩnh viễn giống như đứa bé thích cố tình
gây sự.
Nếu xui xẻo, uống miếng nước lạnh cũng tê răng, mới ra đến cửa lớn,
đã gặp phải mưa. Hựu An ghét trời mưa, ghét cái loại cảm giác ướt nhẹp
do nước mưa hắt vào người, giống như ngay cả trong lòng cũng u ám theo.
Cô tìm mái hiên núp ở phía dưới mà đụt mưa. Mưa xuân tí tách từng
giọt thật không thoải mái. Hựu An đợi một lát, thấy mưa không có khuynh
hướng ngừng rơi, định cắn răng vọt vào trong mưa. Cô không thể chờ ở chỗ này, Giang Đông không tìm được cô, nhất định sẽ quay lại, lúc này cô
không muốn nhìn thấy khuôn mặt lên giọng giảng dạy của anh.
Sau lưng, một chiếc xe chạy qua, hắt nước bùn tung tóe lên người cô,
Hựu An tức giận rống lên một câu: "Khốn kiếp, lái xe mà không nhìn người sao." Chỉ là tâm tình không tốt, muốn phát tiết một chút, không nghĩ
‘két’ một tiếng, xe ngừng trước mặt, sau đó đèn xe mở ra, nhanh chóng
dừng bên người Hựu An, cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai
đang tức giận.
Những năm gần đây, Chu Tự Hoành không muốn nhất chính là về nhà. Bởi
vì mỗi lần về nhà, đều phải đối mặt với Thái hậu nhà anh, bức hôn không
biết bao nhiêu lần mà không sợ người khác phiền lòng. Có lúc còn phát
động lôi kéo ông cụ nhà anh. Gần hai năm, chỉ cần về nhà, chủ đề trên
bàn cơm đều như một: "Tự Hoành à! Cô con gái nhà đó, mẹ thấy rất tốt,
tranh thủ lúc rãnh mà gặp mặt đi! Hoặc là con xem coi lúc nào thì kết
hôn, mẹ với cha con đều đã già rồi, không phải con muốn chúng ta vào
quan tài mà cũng không ôm được cháu nội sao!"
Tự Hoành không phải con trai độc nhất, nhưng anh là con lớn trong
nhà. Em trai Chu Tự Hàn của anh, núp ở phía sau người anh trai này, mỗi
ngày trôi qua đều vô cùng thảnh thơi, dễ chịu.
Đâu phải Chu Tự Hoành không muốn kết hôn! Trong bộ đội thường diễn
tập, thỉnh thoảng lại có nhiệm vụ khẩn cấp do mấy đồng đội lớn tuổi giải ngũ, phải huấn luyện đội viên, còn phải lựa chọn tân binh, chuẩn bị lực lượng kế thừa...... Một chuyện tiếp một chuyện, anh cũng hận không được sinh ra có bốn tay tám chân, còn ở đó mà xem mắt? Lại còn kết hôn?
Phải nói thằng nhóc Tự Hàn này càng ngày càng không ra gì, sợ anh qua được, sẽ chỉ còn sót lại một mình cậu ta tiếp nhận phát biểu tình ý sâu xa về Thành Gia Lập Nghiệp của Thái hậu cùng đồng chí thủ trưởng. Anh
mới vừa vòng vèo thoát ra, liền bị thằng nhóc này chận trở lại, cuối
cùng anh đồng ý sau lần diễn tập này sẽ đi xem mắt, đồng chí thủ trưởng
cùng Thái hậu nhà anh mới thả anh ra.
Lúc Chu Tự Hoành đi ra, trời đã mưa, anh vừa lái xe vừa nghĩ đến
chuyện diễn tập lần này, căn bản không chú ý có người ở ven đường. Đây
là con đường duy nhất ra cổng lớn, bình thường căn bản sẽ không có ai đi bộ. Nhưng mà nghe một giọng nói quen thuộc, Chu Tự Hoành vẫn quay trở
lại.
Bình tĩnh mà xem xét, Chu Tự Hoành thật có chút ý tứ ** với cô. Không thể không nói, bộ dáng cô rất xinh đẹp, lại nhỏ nhắn xinh xắn, trên căn bản có thể thỏa mãn ý tưởng cùng mong đợi của đàn ông bọn họ với phụ
nữ. Nhưng những nhân tố này cũng không đủ để đại đội trưởng đại đội điều tra đặc chủng như anh quan tâm đến chuyện bao đồng.
Lại nói, hay là bởi vì Giang Đông? Xét quan hệ nhà họ Giang cùng nhà
họ Chu, cũng phải đến hai đời, là ông nội của Giang Đông và ông nội của
Chu Tự Hoành cùng tham gia chiến tranh giải phóng ở một nơi.
Đến đồng lứa của cha Chu Tự Hoành và cha Giang Đông, cũng là cùng nơi mà