
thôi." Nói xong, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Không còn sớm, tôi phải về bộ
đội." Xoay người lên xe, hạ cửa sổ xe xuống, Chu Tự Hoành vươn một tay
thủ thế: "Giang Đông, gặp lại trên chiến trường."
Xe Chu Tự Hoành biến mất trong màn mưa thật lâu, Giang Đông vẫn
nghiêng người ngẩng đầu. Rèm hoa nhỏ ở cửa sổ lầu hai nhanh chóng lóe
lên một cái, che che ẩn ẩn.
Giang Đông cũng không biết mình bị làm sao, có lẽ là trực giác quân
nhân. Năm đó lúc biết Hựu An và Trần Lỗi yêu nhau, anh cũng không có
loại cảm giác hiện tại này. Trong tiềm thức, Giang Đông cảm thấy, Trần
Lỗi và Hựu An yêu nhau, tựa như con nít ranh, sẽ không nên chuyện. Cho
nên, dù mỗi ngày hai người đều ở cùng một chỗ, Giang Đông cũng không coi là quan trọng.
Nhưng hôm nay Chu Tự Hoành đưa Hựu An một chuyến, anh liền bắt đầu lo lắng. Bởi vì anh hiểu Chu Tự Hoành rất rõ. Nếu nói Giang Đông anh kiêu
ngạo, thì Chu Tự Hoành hoàn toàn được xưng tụng là vô cùng kiêu ngạo.
Hơn nữa, anh ta cũng không phải là gã đàn ông thích xen vào chuyện thiên hạ, đừng nói đến việc nửa đường cho người xa lạ đi nhờ xe. Đây không
phải là phong cách của Chu Tự Hoành.
Giang Đông về đến nhà, tắm rửa xong vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này. Lúc Giang Thành tiến vào, phát hiện con trai nhìn ngoài cửa sổ không
biết nghĩ gì, nghĩ đến nhập thần. Điếu thuốc trong tay cháy tới ngón tay cũng không có cảm giác.
Giang Thành đem thuốc trong tay anh lấy xuống, đặt vào trong gạt tàn, ngồi xuống đối diện anh hỏi: "Sao vậy? Có tâm sự?" Tính tình Giang Đông có chút trầm muộn, rất nhiều việc không hề nói ra. Tạo nên tính tình
như vậy, có quan hệ rất lớn với gia đình không vẹn toàn của bọn họ. Đối
với đứa con trai này, Giang Thành vẫn thủy chung mang một phần áy náy.
Con trai rất xuất sắc, thành tựu hôm nay của anhhoàn toàn loại bỏ
nhân tố bối cảnh, nhưng Giang Thành biết, dựa vào bối cảnh, tuyệt đối
không tạo được Giang Đông ưu tú như vậy. Chỉ là có lúc, tính tình quá
mức cứng rắn bền bỉ, cũng không phải là chuyện tốt. Không phải tất cả
mọi chuyện đều có thể dùng cách như bộ đội trên chiến trường để giải
quyết. Thế thái nhân tình, tình cảm gia đình, những thứ này đều cần rất
nhiều tình thương. Mà với quan sát của Giang Thành, con trai có thể rất
xem nhẹ tình thương. Nhưng Giang Thành lại không thể không chú ý đến
lòng tự ái vô cùng lớn của con trai. Cho nên, có lúc vai trò người cha
này cũng nắm không chặt.
Giang Đông lại đốt một điếu thuốc, hít một hơi rồi nói: "Hựu An về
rồi." Giang Thành nói: "Cha không hỏi Hựu An, là hỏi con. Năm nay đã 36
rồi, lúc nào thì con cho cha bồng cháu? Dì Thanh của con nói con gái
một đồng nghiệp của dì cũng không tệ, là giáo viên trung học, hai mươi
tám tuổi, nếu không thì hẹn......" Giang Thành nói chưa dứt lời, liền bị Giang Đông cắt đứt: "Cha, diễn tập sát bên rồi, ngày mai con phải trở
về bộ đội, sao mà có thời giờ làm những việc này, sau này hãy nói!"
Giang Thành thở dài: "Giang Đông, không phải mỗi cặp vợ chồng đều
giống cha và mẹ con. Mỗi người đàn ông đều phải trải qua quá trình yêu
đương kết hôn sinh con, cuộc sống mới có thể đầy đủ. Làm quân nhân không phải là toàn bộ cuộc đời, con hiểu chưa. Được rồi, cha không dài dòng,
dài dòng nữa, con lại không thích về nhà. Cha xem kế hoạch diễn tập lần
này của các con, Tự Hoành là chủ lực của quân Xanh. Cấp dưới của Tự
Hoành đều có thể lấy một địch trăm, huống chi trang bị lại hoàn mỹ. Súng máy 95 đấu với súng cối 81, sợ rằng quân Đỏ các con sẽ chịu chút thiệt
thòi. Chỉ là thắng bại là chuyện thường của nhà binh, làm quân nhân, hơn nữa còn là chỉ huy, nhớ phải có tâm bình tĩnh, thắng không kiêu bại
không nản."
Giang Đông gật đầu một cái: "Con rõ mà, cha đi ngủ đi!" Sau khi Giang Thành ra ngoài, Giang Đông liền nghĩ tới Hựu An. Muốn chờ diễn tập quân sự lần này kết thúc, tìm thời gian rãnh nói chuyện cặn kẽ một chút với
tiểu nha đầu. Không phải sư trưởng đã từng nói với bọn họ, thấu hiểu rất quan trọng sao! Suy nghĩ cẩn thận một chút, thiếu sót giữa anh và Hựu
An cũng chính là chưa thấu hiểu nhau.
Tự Hoành nói cũng có đạo lý nhất định. Có lẽ chính là nhiều năm qua,
anh thủy chung vẫn xem Hựu An như đứa bé mà đối đãi. Thân phận của hai
người như vậy, càng khiến tâm lý Hựu An ngoan cường chống đối lâu như
vậy.
Giang Đông nhớ tới ánh mắt Hựu An ong nháy mắt nhìn Tự Hoành, cái
loại mập mờ cùng thân cận vô hình đó, khiến trong lòng Giang Đông không
thoải mái, như bị một tảng đá chận lại.
Mấy ngày mưa khiến cho địa hình vùng núi Tùng Lâm vốn phức tạp, càng t
hêm phức tạp khó đi. Hơn nữa bây giờ là ban đêm, bởi vì mưa bụi cùng
độ ẩm, mà nhiệt độ cực thấp. Tự Hoành mang người lẻn vào khu vực phòng
thủ của Quân Đỏ. Ẩn núp trong khu vực phòng thủ của Quân Đỏ suốt một
ngày một đêm, đợi đúng giờ khắc là phát động công kích.
Cấp dưới của Chu Tự Hoành chia ra thành bốn phân đội nhỏ, từ bốn
phương tám hướng cùng nhau phát động công kích. Chỉ là an bài tuyến công kích lần này, Chu Tự Hoành đã nhịn suốt cả một buổi tối. Nếu không biết nơi này do cục trinh sát của Giang Đông t