
i này cũng
không tệ, rất sạch sẽ, nhiều cây xanh. Dừng xe ở chỗ đậu xe trước nhà, Phương
Chấn Đông liền theo Hàn Dẫn Tố xuống xe.
Đối
với căn nhà này, ban đầu lúc ly hôn Hàn Dẫn Tố liền đem chìa khóa trả lại cho
Trịnh Vĩ, không phải nhà của cô thì lấy làm gì.
Chờ
thang máy mở ra, Phương Chấn Đông theo Hàn Dẫn Tố đi vào, thang máy từ từ lên
cao, toàn bộ không gian kín mít chỉ có cô và hắn. Có chút lúng túng khó nói, ít
nhất là với Hàn Dẫn Tố.
Hơn
nữa thang máy được mạ bằng kim loại nên rất rõ ràng phản chiếu ra hình ảnh hai
người, người cường tráng người mảnh khảnh, người ngăm đen người trắng nõn,
người nhu nhược, người cứng rắn, nam nữ hoàn toàn trái ngược nhau nhưng lại
nhìn qua hết sức hài hòa, hơn nữa vô cùng mập mờ.
Cái
loại mập mờ đó tự nhiên sinh ra khuếch tán giữa hai người, may mắn là đã đến
nơi, Phương Chấn Đông đi ra ngoài trước, Hàn Dẫn Tố khẽ lấy hơi mới theo sau ra
ngoài. Ở cùng người đàn ông này trong không gian nhỏ hẹp như vậy thật là sự thử
thách không nhỏ.
"Nơi
này sao?"
Phương
Chấn Đông chỉ cửa bên kia, Hàn Dẫn Tố gật đầu một cái, còn chưa kịp gõ cửa thì
cửa đã mở ra từ bên trong.
Hàn
Dĩnh! Sắc mặt Hàn Dẫn Tố không khỏi lạnh xuống. Sắc mặt Trịnh Vĩ đang đứng sau
lưng Hàn Dĩnh có chút khó coi, hắn không thể ngờ được phí tâm tư tìm cơ hội như
vậy mà đã bị Hàn Dĩnh phá nát hết.
Trịnh
Vĩ để điện thoại xuống, liền bắt đầu tắm rửa sạch sẽ, cạo râu, làm theo kiểu
Hàn Dẫn Tố về, chọn chiếc áo len và quần mặc lên người rồi ngồi ở sofa ngẫm
nghĩ xem nên nói với cô như thế nào. Dù sao trong nhà cũng không có người
ngoài, mình ăn nói khép nép, nhận sai lầm cũng không bị người ngoài biết. Hắn
tự hạ mình thì cô sẽ tha thứ.
Nghe
tiếng cửa mở, hắn vội vàng đứng lên, nhìn thấy Hàn Dĩnh, sắc mặt hắn trầm
xuống:
"Sao
cô lại tới đây? Còn nữa... Làm sao cô có thể có chìa khóa nhà tôi?”
Hàn
Dĩnh cười khanh khách rồi vô cùng tự nhiên cởi chiếc áo khoác dày cộm ra, đổi
dép đi vào:
"Anh
rể thật là quý nhân hay quên à! Không phải anh đưa cho em sao, còn nói để thuận
lợi cho chúng ta nữa. Trước đây còn phải bận tâm về Hàn Dẫn Tố, hiện giờ thì
tốt rồi, lúc nào cùng nhau lăn lộn thế nào cũng được.”
Nói
xong, lách người đi vào, trên người cô ta mang mùi nước hoa rẻ tiền, mùa đông
lạnh nhưng ăn mặc rất mỏng manh, là một cái váy liền thân bó sát thân thể, có
lồi có lõm, tràn đầy hấp dẫn nguyên thủy.
Trên
mặt trang điểm đậm, nhìn qua thì có vẻ cuốn hút nhưng nhìn gần thấy sủi lên
từng mảng, cũng có thể do đây chính là tật xấu của đàn ông, không chiếm được,
bỏ lỡ đi đều là những điều tốt nhất.
Vào
giờ phút này, trong đầu Trịnh Vĩ chợt nhớ tới Hàn Dẫn Tố, cô rất ít trang điểm
chỉ dưỡng da một chút. Cô không thích nước hoa nhưng lại thích lúc tắm cho vào
bồn tắm hai giọt tinh dầu. Trên người cô mang mùi thơm nhẹ như mùi hoa, hoàn
toàn trái ngược với Hàn Dĩnh.
Hàn
Dĩnh nhìn thấy biểu hiện của Trịnh Vĩ cũng biết hắn đang có ý định gì. Mới bắt
đầu cũng chỉ muốn vui đùa với mình một chút, cảm thấy có tiện nghi mà không
chiếm thì uổng. Nhưng muốn bỏ rơi cô ta thì không dễ dàng như vậy đâu!
Ban
đầu khi mới đến đây, cô ta đã có chuẩn bị mới đến, cô ta muốn cướp tất cả mọi
thứ của Hàn Dẫn Tố. Nhà của cô ấy, chồng của cô ấy, Hàn Dẫn Tố vốn không biết
cô ta nhưng từ nhỏ cô ta đã biết cô ấy rồi.
Cô ta
và Hàn Dẫn Tố cùng học tiểu học, và trung học, Hàn Dẫn Tố hơn cô ba lớp. Luôn là
công chúa trong trường, lại xinh đẹp học giỏi, thầy cô thích, bạn học yêu quý,
có cha mẹ, là gia đình hạnh phúc.
Cô ấy
luôn ăn mặc rất xinh đẹp, cười vui
vẻ và xinh đẹp như vậy. Cô ấy giỏi vẽ tranh, từ nhỏ nổi tiếng với nhiều bức
tranh được mang đi triển lãm. So với cô ấy, cô ta thấy mình tựa như con vịt xấu
xí núp trong xó vậy.
Cô ta
hâm mộ Dẫn Tố, sau đó thỉnh thoảng phát hiện cha Hàn Dẫn Tố lại lén lút qua lại
với mẹ mình, Hàn Dĩnh cảm thấy những gì Hàn Dẫn Tố đang có đáng lẽ là của cô
ta.
Cô ta
và mẹ rốt cuộc cũng được chính thức đi vào Hàn Gia, cô ta chiếm phòng Hàn Dẫn
Tố, lấy được học phí của Dẫn Tố, cô ta muốn cho hai người phải hoán đổi cho
nhau, nhưng đáng tiếc cô ta vẫn luôn kém Dẫn Tố.
Cho
dù không có học phí, Dẫn Tố cũng học xong ở viện mỹ thuật, cũng lấy được chồng
thành phố, vẫn xinh đẹp và kiêu ngạo như vậy. Hàn Dĩnh không cam lòng, lấy địa
chỉ của Hàn Dẫn Tố từ mẹ, cô ta liền đến thành phố B.
Tất
cả đều ở trong kế hoạch của cô ta, Trịnh Vĩ không nhịn được hấp dẫn mà lên
giường với cô ta. Cô ta chờ biểu hiện của Hàn Dẫn Tố vào lúc đó, quả dự liệu
không sai. Với sự kiêu ngạo của Hàn Dẫn Tố, tất nhiên sẽ lập tức ly hôn với
Trịnh Vĩ, vì thế cái nhà này cùng người đàn ông này sẽ hoàn toàn thuộc về cô
ta.
Hàn
Dĩnh từng bước bước qua, thật dễ dàng đạt mục đích, đã đến lúc này thì Trịnh Vĩ
muốn bỏ rơi cô ta cũng không có cửa. Trịnh Vĩ không thể nào bình tĩnh đẩy Hàn
Dĩnh ra, giống như theo bản năng đẩy cô ta ra khi ngửi thấy mùi trên người cô
ta.
Hàn
Dĩnh có chút âm trầm nhìn hắn, nhìn hồi lâu mới cười cười nói:
"Em
mang thai"
Trịnh
Vĩ kinh ng