
ạc, ngẩng đầu nhìn cô:
"Không
thể nào, không phải cô luôn uống thuốc sao?”
Hàn
Dĩnh nở nụ cười:
"Em
dối anh, mấy tháng gần đây em không uống thuốc, em muốn có con, muốn gả cho
anh.”
Trịnh
Vĩ gắt gao nhìn chằm chằm cô:
"Cô
nói linh tinh gì vậy? Vừa mới bắt đầu chẳng
phải chúng ta đã nói chỉ vui đùa chút thôi, không phải cô đã nói không muốn sớm
biến thành mấy bà già có chồng sao?”
"Nhưng
em đổi ý rồi."
Hàn
Dĩnh nói như là chuyện đương nhiên:
"Ban
đầu anh là anh rể em, nhưng giờ cũng đã ly hôn, chúng ta cần gì lén lút nữa.
Với lại, không phải anh vẫn muốn có con sao? Cha mẹ anh cũng đã giục anh lâu
rồi, hiện giờ em có không phải vừa hợp sao?”
Trịnh
Vĩ nhíu chặt chân mày, lạnh lùng mở miệng:
"Công
việc của cô không phải là chính thức, không có gì đảm bảo. Tiền nhà trả góp,
tiền xe trả góp, mỗi tháng một khoản lớn, một mình tôi cũng không gánh nổi.
Cộng thêm cô nữa thì chúng ta hít gió Tây Bắc mà sống à.”
Hàn
Dĩnh có chút không tin nhìn hắn, trong mắt Hàn Dĩnh, Trịnh Vĩ chính là người
cao cao tại thượng, vinh quang chói lọi. Lại sự nghiệp ổn định mà tốt như vậy,
mua một chiếc xe hơi thì có là gì?
Mẹ cô
ta đã nói với cô ta, nhân viên công vụ ở thành phố lớn lương rất cao, còn có
tiền kiếm ở ngoài nữa. Nói thế nào cô ta cũng không tin, lần đầu tiên đến đây
cô ta cảm thấy mẹ cô nói không sai.
Hơn
nữa, bình thường Trịnh Vĩ rất hào phóng vung tiền thì sao có thể như vậy. Ánh
mắt Hàn Dĩnh lóe lên, trong lòng nghĩ đấy chỉ có thể là cái cớ để Trịnh Vĩ muốn
bỏ rơi cô mà thôi.
Thích
thú lại nhào qua ôm lấy hắn:
"Em
không sợ chịu khổ, thật đấy!”
"Không
sợ chịu khổ?"
Lời
này từ trong miệng Hàn Dĩnh nói ra, một chữ Trịnh Vĩ đều không tin. Cô ta là kẻ
ham hưởng thụ, không muốn ở ký túc xá liền chuyển ra ngoài chỗ ở hiện tại mà
hắn là người bỏ tiền ra. Hôm nay nhìn y phục mới, ngày mai thấy cái nhẫn mới.
Trịnh
Vĩ chợt nhớ lại, lần đầu cùng Hàn Dẫn Tố trở về nhà cô, Hàn Dĩnh và mẹ cô ta
đều nhìn hắn với ánh mắt tham lam, người như vậy dạy con gái tốt sao được.
Hàn
Dĩnh dù sao cũng không phải Hàn Dẫn Tố, trừ dáng dấp có vẻ coi được, còn lại
thì chẳng có gì tốt đẹp cả. Cưới cô ta không phải là rước tội vào mình ư? Trịnh
Vĩ này chưa ngu.
Mà
trên danh nghĩa cô ta vẫn là em vợ của hắn, anh rể lại lấy em vợ không phải là
chuyện cười cho thiên hạ sao. Trịnh Vĩ ra sức tránh bị cô ta dây dưa:
"Tôi
giúp cô tìm người quen phá nó đi, kết hôn thì không thể.”
Giọng
Hàn Dĩnh chợt the thé nói:
"Trịnh
Vĩ, anh có thật vô tình như vậy sao? Vậy thì đừng có mà trách tôi vô nghĩa, tôi
sẽ ôm con đến tìm lãnh đạo của anh, dù sao tôi cũng không sợ mất thể diện.”
Mặt
Trịnh Vĩ liền biến sắc, anh ta rất sĩ diện, ở sở giao thông lăn lộn lâu như vậy
mà không có gia thế, không có người giúp, dễ dàng sao? Nếu như tác phong có vấn
đề thì tiền đồ của hắn ta sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
"Cô
muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng chia tay trong vui vẻ?"
"Chia
tay trong vui vẻ?"
Hàn
Dĩnh cười:
"Em
không muốn cùng anh vui thì cùng mà chán thì chia tay. Em muốn sinh con cho
anh….”
Tiếng
chuông cửa vang lên, Trịnh Vĩ bước nhanh tới, trong lòng thật hận không thể một
cước đem Hàn Dĩnh đá đi luôn. Nhưng càng không thể cản được Dẫn Tố đến, dù sao
người cũng do hắn gọi tới.
Hàn
Dĩnh đương nhiên cũng nghe được giọng nói của Hàn Dẫn Tố, quay sang nói:
"Thì
ra là muốn quay lại cùng Hàn Dẫn Tố, Trịnh Vĩ, anh đừng nằm mơ, anh cho rằng
Hàn Dẫn Tố có thể quay đầu lại sao? Phí hai năm vợ chồng mà anh không hiểu cô
ta….”
Nghe
tiếng bước chân, Hàn Dĩnh bước lên trước mở cửa ra, thấy Hàn Dẫn Tố đứng sau
lưng Phương Chấn Đông, hai người đều đứng ngẩn người một lúc.
Nhưng
rất nhanh, Hàn Dĩnh định thần lại, hất tóc rất có phong tình:
"A, đây
chẳng phải chị gái của tôi sao? Mà chẳng lẽ vừa ly hôn lại tìm anh rể mới? Anh
rể, xin chào! Em là Hàn Dĩnh.”
Phương
Chấn Đông ngay cả mặt cũng không động đậy, chỉ có mày kiếm nhíu chặt, ác liệt
quét qua Hàn Dĩnh một cái. Cô ta ăn mặc kiểu gì đây? Cái màu lòe loẹt này chẳng
thấy cái gì gọi là đồ mùa đông cả, cổ áo cũng đã trễ xuống ngực rồi.
Đối
với bàn tay đưa ra, không thèm nhìn, gật đầu chào cũng không, liền quay ra hỏi
Hàn Dẫn Tố:
"Đồ
muốn mang đi ở đâu?”
Hàn
Dẫn Tố cảm thấy đã chịu đựng đủ rồi, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phương Chấn
Đông còn cảm thấy thuận mắt hơn.
Trịnh
Vĩ nhìn Phương Chấn Đông có vài phần phức tạp, nếu bỏ qua vị chua trong lòng,
nhất định hắn sẽ thừa nhận dáng dấp anh ta rất khá, mặc quân trang khí thế thật
bức người.
Ánh
mắt Trịnh Vĩ rơi vào vai anh ta, có
chút kinh ngạc, ba sao hai vạch, cấp bậc Thượng tá. Ít nhất là đang cấp lãnh
đạo trung đoàn. Nhưng tuổi của anh ta nhìn mới hơn ba mươi, như vậy chỉ có thể
xảy ra hai trường hợp: Một là năng lực quá giỏi hoặc là gia đình có gia thế,
hai là có thể có cả hai. Với cấp bậc này ở cái tuổi của anh ta thật không phải
là chuyện dễ dàng.
Còn
cái cảm giác khó chịu trong lòng bỏ đi không được chính là do Hàn Dĩnh vừa mới
gọi anh ta là “Anh rể”. Trịnh Vĩ biết điều n