
tự đại, cố tình đề cao mình,
có mù quáng tự cho mình là đúng. Hắn cảm thấy với điều kiện của hắn sẽ có bao
nhiêu cô gái hận không được tranh giành. Hàn Dẫn Tố thì có gì? Một người ngoại
tỉnh, nhà mẹ đẻ không có gì, không họ hàng, coi như đẹp nhưng Trịnh Vĩ không
tin cô có thể tìm được người nào tốt hơn mình.
Cho
nên, Trịnh Vĩ chắc chắn cô sẽ quay đầu, chỉ cần mình xệ mặt xuống nhận sai, dụ
dỗ cô thật ngọt, nhưng điều kiện tiên quyết là phải thấy cô. Mấy hôm trước tìm
mọi lý do không được, hôm nay nhìn thấy đám rau hắn mới nảy ra ý định.
Những
thứ này cô xem như bảo bối, hết lòng chăm sóc lâu như vậy nhất định sẽ không
vứt bỏ được.
Hàn
Dẫn Tố có lòng nói một câu:
"Anh
muốn làm gì thì làm, đừng làm phiền tôi.”
Nhưng
nghĩ tới đó là phần công sức cực khổ của mình, mà đang tốt tươi, lá xanh mơn
mởn mà khiến cô không khỏi do dự. Trịnh Vĩ nhận thấy sự phân vân của cô thuận
thế xông lên:
"Nếu
không, anh đưa qua cho em, giờ em ở đâu anh đang rảnh lái xe qua được.”
Trong
lòng Hàn Dẫn Tố hừ một tiếng, lãnh đạm mà nói:
"Không
cần, hôm nay không phiền anh làm, hai tiếng nữa tôi tới đem đi.”
Để
điện thoại xuống mới phát hiện Phương Chấn Đông không biết lúc nào đã ra ngoài,
hiện tại đang nhìn cô. Có lẽ là bệnh nghề nghiệp, Hàn Dẫn Tố cảm giác ánh mắt
của anh quá mức sắc bén, như chăm chú nhìn vào người đối diện như xuyên thấu
nội tâm.
Kiểu
ánh mắt này khiến cô không khỏi nhớ lại thầy chủ nhiệm thời tiểu học, trước mặt
anh có chút luống cuống.
"Ai?"
"Hả?"
Hàn
Dẫn Tố nhìn anh không hiểu anh nói cái gì, Phương Chấn Đông nói tiếp:
"Người
vừa mới gọi điện cho cô.”
"À,
là chồng trước của tôi."
Hàn
Dẫn Tố theo bản năng đáp lại, mới phát hiện hai người nói chuyện quá mức đối
với người mới quen rồi. Anh ta hỏi kỳ lạ như vậy mà mình trả lời có phải là quá
kỳ quái không?
Hàn
Dẫn Tố có chút ảo não day day trán, người đàn ông này khí thế quá bức người,
mình và anh ta quả là không cùng cấp bậc rồi.
"Chồng
trước?"
Phương
Chấn Đông rất ngạc nhiên nhìn vào mắt cô, còn trẻ như vậy? Nếu là anh đã 35
tuổi thì kết hôn coi là chuyện bình thường, còn cô còn trẻ như vậy mà đã kết
hôn, thậm chí là ly hôn.
"Hôn
nhân không phải trò đùa"
Phương
Chấn Đông dường như lập tức nói ra câu đấy, vẫn là giọng điệu quen dạy dỗ. Hàn
Dẫn Tố có cảm giác nếu cô mà là cấp dưới của anh ta hoặc bị anh ta bắt làm cấp
dưới chắc chắn sẽ là kẻ vô cùng yếu thế.
Hàn
Dẫn Tố liếc anh ta một cái, đột nhiên nghĩ tốt nhất không nên để ý đến anh ta
thì tốt hơn. Đàn ông này nói chuyện mà toàn ra lệnh, không thèm biết đến đối
tượng là ai.
Hàn
Dẫn Tố bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa vào thành phố thì nên đến chỗ Trịnh Vĩ đem
tất cả chậu lớn chậu nhỏ của mình mang đi. Nhưng đây là việc cần thể lực, cô
một chút cũng không muốn Trịnh Vĩ giúp một tay. Nếu như có thể cô muốn cả đời
này không bao giờ chạm mặt với người đàn ông kia.
Mộ
Phong nói rất hay, coi như mình vận khí không tốt, bị hai con chó trước sau cắn
mỗi con một phát, tiêm hai mũi phòng dại, từ nay về sau nhìn thấy chó liền
tránh xa ba bước là được.
Tiểu
nha đầu không để ý anh, Phương Chấn Đông nhìn cô một cái, tiểu nha đầu hoàn
toàn làm như không nghe thấy anh nói, vẫn ngồi ở chỗ đó, nhướng mày lên như
đang phiền não điều gì đó. Phương Chấn Đông giật giật khóe miệng, tiểu nha đầu
này đừng nghĩ bé nhỏ mà yếu đuối, thật ra rất cứng đầu.
Vào
thành phố, ý định Hàn Dẫn Tố là định tìm nơi nào đó xuống xe, không có ý định
muốn gặp lại Phương Chấn Đông. Dù sao thì đi cùng xe với anh ta cũng là thuận
đường, cũng không biết tại sao cô cảm thấy ở trước mặt anh ta rất có áp lực, cô
cần quyết định thận trọng.
Cuối
cùng Hàn Dẫn Tố quyết định dừng lại tại ga tàu điện, cô làm một chuyến đi về
rồi thuê xe về nhà, như vậy có thể tiết kiệm được không ít tiền xe. Vừa định mở
miệng thì nghe giọng trầm nặng của Phương Chấn Đông vang lên:
"Không
phải nói đi dọn đồ sao? Địa chỉ?"
Hàn
Dẫn Tố ngây ngốc nói địa chỉ mới phát hiện ra mình lại bị anh ta dắt mũi đi
rồi, vội vàng bổ sung:
"Không,
không cần, Phương tiên sinh nhất định còn có chuyện khác, tôi. . .”
Hàn
Dẫn Tố nói còn chưa dứt lời liền bị Phương Chấn Đông cường ngạnh cắt
đứt:
"Phương
Chấn Đông, tôi tên là Phương Chấn Đông, không phải là Phương tiên sinh gì gì
đó, tôi cũng không bận.”
"A.
. . . . ."
Hàn
Dẫn Tố đột nhiên cảm giác mình sống 25 năm, lần đầu nói không thông được, anh
ta tên là gì thì không quan trọng mà quan trọng là bọn họ có chút quan hệ nào
đâu. Không thể gọi là bạn bè, nói trắng ra hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt,
có phải là có chút bất thường?
Nhưng
là không thỏa đáng thì cứ không thỏa đáng, Hàn Dẫn Tố phát hiện mình không tìm
nổi ra lý do để cự tuyệt. Cô định nói điều gì đó thì đã bị anh chận lại, hơn
nữa vô cùng thẳng thừng, hoàn toàn không hiểu khách sáo là gì.
Hàn
Dẫn Tố liền suy nghĩ, có phải quân nhân đều như vậy? Ở trong quân đội quá lâu
nên không hiểu nổi lễ độ và khách sáo là gì?
Theo
Hàn Dẫn Tố chỉ đường, Phương Chấn Đông lái vào một khu nhà nhỏ, nơ