Polly po-cket
Romantic Or Crazy

Romantic Or Crazy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322441

Bình chọn: 7.00/10/244 lượt.

2 đi bộ quanh công viên

-Em muốn nói gì đó với anh không!

-Không có!

-Có phải dạo này em quá mệt mỏi không, nếu không anh sẽ làm việc nhà giúp em.

-Vì món canh mặn đó sao!

-Dù nó mặn hơn anh vẫn sẽ ăn nhưng có phải em không còn yêu anh nữa.

-Tôi vẫn yêu anh mà, đừng suy diễn.

-Anh muốn thú nhận một điều...

Tử Long đi chậm lại, Uyển Nhi cười nghĩ thầm, có phải anh ta đã ngoại tình, hay làm một việc đáng xấu hổ mà giờ muốn thú nhận. Nhỏ sẽ nghe thật kĩ...

-Anh không hề tốt như em nghĩ.

Đúng rồi đấy, Uyển Nhi đắc ý, cuối cùng anh cũng nói ra.

-Khi nghe em nói thích anh từ rất lâu, anh đã cảm thấy lo lắng. Anh biết trong lòng em nghĩ anh nổi bật, anh tốt bụng, anh giỏi mọi thứ. Anh đã luôn áp lực khi sợ em phát hiện ra rằng anh không hề như vậy. Anh cũng như bao nhiêu người khác, anh ích kỉ, anh kiêu ngạo, anh vô tình nhưng trước mặt em anh chỉ luôn tạo ra hình người người yêu lý tưởng nhất, là người mạnh mẽ để em nương tựa.

Giọng nói lúc đó ấm áp và chân thành, Uyển Nhi ngồi lặng ngắm nhìn Tử Long, đây phả chăng là sự chân thành mà nhỏ luôn tìm kiếm.

-Anh nhớ em từng thắc mắc tại sao lại không ai yêu em khi còn học đại học. Là do anh đã nói với những người để ý đến em rằng anh là người yêu của em. Anh đã bí mật làm điều đó vì sợ em sẽ bỏ rơi anh. Khi chúng ta đi vào một quán ăn hay đi chơi, anh luôn là người đi gọi đồ, là người nhường nhịn nhưng khi đi với bất kì cô gái nào khác thì anh chẳng phải là một người ga lăng nữa. Và cuối cùng anh đã nói dối...

Tử Long thở dài, rồi cười nhạt:

-Anh đã bỏ nhà đi chứ không phải xa gia đình. Anh đã cãi nhau với cha và vứt bỏ mọi thứ, anh không hề có họ hàng nào như đã nói. Anh đã từng có cuộc sống phóng túng và xa hoa nhưng anh thề rằng anh không hề nói dối khi bảo ở bên em anh cảm thấy hạnh phúc!

Và tối hôm đó, Uyển Nhi đã được nghe tất cả, mọi lời nói tận sâu đáy lòng mà Tử Long đã luôn giấu kín. Lần đầu tiên Uyển Nhi cảm thấy có thể tin tưởng đây là sự thật.

Tôi đã không hề biết rằng tôi đã bỏ lỡ một thứ, một cơ hội để biết được bí mật về anh. Tôi cứ nghĩ rằng mình đã đủ để hiểu con người đó. Tôi đã mạo hiểm trao anh cho người con gái xa lạ và tôi không biết rằng có điều vô tình, có những thứ thật đáng tiếc, có những chuyện dù tình yêu cũng không thể nào giữ được.

Trong lòng tôi chưa bao giờ mong rằng sẽ yêu được 1 người hoàn hảo, tôi nhìn anh như bao người con trai khác, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ anh lại tạo ra hình tượng đó trước mặt tôi. Cứ tưởng rằng chỉ mình tôi lo sợ, sợ mình thiếu xinh đẹp, thiếu dịu dàng, thiếu chu đáo mà không biết rằng anh cũng giống tôi. Tôi cứ ngỡ anh luôn phóng túng và không bao giờ suy nghĩ...vì cho dù anh làm gì, đó vẫn luôn là điều tuyệt vời đối với tôi...

Một quá khứ mà không ai nghĩ tới...

Anh là con thứ 2 của tổng giám đốc công ty truyền thông Eff. 12 tuổi sang Mỹ sống. Giống như bao nhiêu tên công tử nhà giài khác, anh tiêu tiền như rác, thường đi thâu đêm và đến quán bar, cũng biết yêu đương từ sớm. Một cuộc sống khá bê tha và tính tình thì không mấy dễ chịu. 17 tuổi cãi nhau với cha và bỏ về nước...Anh mang mac con nha giau nhưng cuộc sống thì thậm trí còn thảm hơn bất kì học sinh nhà nghèo nào. Tất cả để anh tồn tại chỉ dựa duy nhất vào vẻ ngoài đẹp trai, hào hoa của mình. Là hoàn cảnh đã làm con người anh trở nên thực hơn, anh biết làm thế nào để sống và biết cách làm thế nào đạt được thứ mình muốn. Nhưng anh lại chưa bao giờ biết làm thế nào để hiểu tâm trạng người con gái mình yêu, làm thế nào để bảo vệ tình yêu này...

------------------

Bí mật mà tôi phát hiện ra vào buổi tối đó...Tôi có lúc đã nghĩ Phong thích mình, mỗi khi một người con trai tốt với một người con gái phải chăng là do anh ta có tình cảm đặc biệt dành cho cô gái đó. Phải! Theo 1 logic thông thường thì con trai là thế....nhưng Phong lại là 1 kẻ khác người.

Hắn đối xử tốt với mọi người và chỉ tệ với duy nhất 1 người. Đó chính là Tiểu Thanh. Hắn bắt nhỏ làm đủ việc nhà và lúc nào cũng nổi nóng nhưng...chẳng ai ngờ đó lại là người con gái duy nhất hắn sợ nhìn thẳng, là người duy nhất hắn cảm thấy hồi hộp chỉ vì chạm tay, là người duy nhất hắn sợ nếu phải chạm vào người.

Câu chuyện của 2 chàng trai hôm đó...

-Yêu người ta thì nói ra đi _Hạo Kì

-Nói ra thì cô ấy sẽ nghĩ gì. Thật ghê tởm khi em trai lại yêu mình!

-Nếu biết không thể sao còn để bản thân yêu người ta. Đồ ngốc!

-Cậu thì sao, nếu tôi là cậu sẽ không bao giờ ngốc đến thế!

-Chuyện của tôi, tôi tự biết giải quyết!

-Giờ thì nó ra sao!

-Đã xong, giờ thì quên rồi!

-Quên thì vứt cái đó đi! Hay tôi sẽ giúp cậu!

Phong cúi xuống lấy cái gì đó dưới chân giường. Hai bọn họ giằng co nhau:

-Để nó xuống_Hạo Kì

-Cậu đã quên rồi mà!

-Nó chẳng liên quan gì hết!

Và bộp, vật gì đó bay đến lao thẳng vào mặt tôi.

-Á..

Tôi bất giác kêu lên, cả 2 người quay lại nhìn tôi.

-Xin lỗi

Tôi cúi xuống nhặt vật đó lên, thật ngạc nhiên! Đó chính là chiếc dép của tôi. Giờ thì tôi đã hiểu họ nói gì, người đó phải chăng chính là tôi, là người mà cậu ta đã quên.

Hạo Kì nhìn tôi lạnh lùng:

-Đó là