
là biết nhưng sống một cuộc sống xa hoa lại cảm thấy buồn sao???
Nghe nói lâu đài này chẳng có chủ nhân nào khác ngoài anh ta, từ bé đã luôn thế, sống 1 mình.
-Đã nhớ ra chưa?
Không biết anh ta ở đâu ra đã đứng ngay phía sau tôi
Tôi giật mình:
-Chuyện gì?
-Nhìn bộ mặt ngớ ngẩn này thì chắc là chưa rồi! Chừng nào chưa nhớ ra thì khó để tôi nói chuyện với cô được!
-Anh...anh nói gì vậy. Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau mà!
-Chà, giờ cô giả vờ giống thật đấy! Chuyện đó cũng dễ quên thế kia à!
Anh ta đi đến trước mặt tôi, cúi sát khuôn mặt xuống nhìn chằm chằm, thật đáng sợ, tim tôi như ngừng đập:
-Vậy, để tôi làm cho cô nhớ nhé!
-Hả? ( chết rồi)
-Theo tôi!
Hắn dẫn tôi vào một căn phòng tối thui.
-Vào đây!
Tôi nhìn vào trong không thấy động tĩnh gì, cũng không nhìn được ai, chần chừL
-Trong đó có cái gì vậy!
-Mau đi, làm gì mà co rúm lại thế!
-Trong đó tối như vậy anh gọi tôi vào làm gì, chúng ta cứ nói thế này!
-Cô đang nghĩ cái gì vậy? Bị tẩy não rồi hả. Không vào phòng tối thì sao xem được, cô chưa vào rạp chiếu phim bao giờ hả!
-À!
Tôi ngẩn ra, thì ra là xem phim, tất nhiên là tôi đi đến rạp xem chứ chưa bao giờ mang rạp về nhà cả. Đúng là khác nhau thật!
Khi đã ngồi vào chỗ, anh ta mới mở nó lên, hình như cuộn băng lúc nào cũng để sắn trong đó, chắc là anh ta mới xem lại ( hoặc là lúc nào cũng chỉ xem mình nó)
Băng chạy...lên hình...đó là một thước phim tự quay, mà người cầm máy chính là một thằng nhóc ( chẳng nghĩ thì cũng biết là cái gã đang ngồi cạnh, mặt đần đần giống nhau)
Nó đang cầm máy quay, trong vườn chỉ tập trung duy nhất vào một con bé diện váy hoa vàng, đó không ai khác là Uyển Nhi. Phía sau là một biệt thự, nhà của Uyển Nhi.
Con bé cau có:
-Bỏ cái máy xuống đi! Anh mau lại đây!
-Làm gì?
-Đồ ngốc, đừng có làm mặt lạnh nữa, chẳng hợp với anh đâu!
-Thôi được!
-Chúng ta sẽ đi thám hiểm ngôi nhà mà ở dưới núi.
-Anh không đi!
-Anh sợ ma à!
-Ai sợ. Anh sẽ đi để bảo vệ em!
-Hi hi, thôi được, em sẽ không nói với ai là anh sợ ma. Mà anh thích em đúng không?
-Hỏi ngớ ngẩn!
-Sao suốt ngày đến nhà người ta vậy? Đúng không, nói đi nào!
-Anh chỉ thích nhìn khuôn mặt em thôi, còn đầu óc em hâm lắm.
-Cái gì, anh muốn chết à ( binh)
-Đau, đừng có động tay động chân. Ai cũng nói em nghịch như quỷ vậy, anh không thích một đứa không bình thường như em đâu. Anh chỉ thích nhìn khuôn mặt em thôi!
-Anh mới bị điên, nếu thế thì đi kiếm cái người bên ngoài giống em mà bên trong bình thường đi! Anh sẽ không bao giờ tìm được đâu!
-Anh sẽ tìm thấy cho em xem. Chắc chắn sẽ tìm được.
-Nhìn lại anh xem, xung quanh anh chẳng có ai bình thường cả. Bạn anh con bé nào cũng kiêu căng đáng ghét, còn đám con trai là 1 tụi adua lúc nào cũng đi theo nịnh nọt anh. Chỉ có em nói thật thôi, anh sẽ chẳng bao giờ tìm được ai yêu anh đâu.
Đến đây thì hắn tự nhiên tắt máy, căn phòng lại tối ảm đạm. Thì ra người anh ta nói là Uyển Nhi chứ không phải mình. Chắc chắn lúc nhỏ con bé hay cãi nhau và ăn nói bất trị nên tên này mới thù dai đến thế. Hắn sẽ làm gì không biết.
-Nhớ chưa!
-Ừm, tôi cũng nhớ 1 ít. Trong này tối như vậy chúng ta nên mở cửa ra.
Tôi đứng dậy mò đến cánh cửa và mở tung ra. Những ánh nắng đỏ rực làm sáng lên căn phòng. Bầu trời nhuộm màu vàng, ngắm hoàng hôn qua khung cửa này thật đẹp.
-Sao cô luôn tự tiện làm mọi thứ vậy.
Tôi quay lại nhìn, ánh tà phản chiếu vào gương mặt anh ta, khuôn mặt suy tư đang chống tay lên chán. Có một nỗi buồn vô hạn trên khuôn mặt ấy làm tôi cảm thấy xót xa. Điều gì mới là thật sau bộ mặt lạnh lùng ấy???
-Mau đóng cửa lại!_Tự nhiên anh ta quát lên.
Tôi đã hiểu, anh ta ghét mở cửa sổ, tất cả cửa trong lâu đài này đều đóng kín.
-Anh không thấy mở ra sẽ thoáng khí hơn sao!
Khi ánh sáng rọi vào thì mới nhìn rõ nhưng đồ vật trong phòng này. Máy quay, máy ảnh, phim chụp, đèn chiếu, có những chiếc máy rất cũ...hẳn là đồ anh ta dùng hồi nhỏ. Phía trong còn chất đống đồ chơi và một cây đàn piano cũ kĩ.
-ủa, cái này là...
Tôi lật sau tấm rèm cửa, trên chiếc bàn nhỏ có một con gấu bông nhỏ, màu xám.
-Cái này cũng là của anh hả!
Đột nhiên anh ta lạnh lùng giật lấy nó ném xuống sàn nhà rồi kéo tôi ra khỏi căn phòng và đóng rầm cửa lại.
-Anh làm gì thế!
-Tôi cho cô vào vì nghĩ cô sẽ nhớ cái gì đó, nhưng không ngờ cô lại là một kẻ tọc mạch đáng ghét, luôn thích động vào đồ của người khác.
Con gấu lúc đó anh ta văng đi làm rách mất một cánh tay. Chắc là đồ chơi hồi nhỏ, vậy mà chẳng biết giữ gìn gì cả, quăng quật lung ta lung tung.
Tôi không biết con người đó như thế nào nhưng rõ ràng hồi nhỏ anh ta cũng rất ngây ngô, và là bạn thơ ấu của Uyển Nhi. Hẳn là tính cách con bé không mấy dễ chịu nên hắn mới có cái thái độ này. Đúng là quýt làm cam chịu...
Trong khi đó Uyển Nhi trở về Anh, gõ cửa nhà của Tử Long. Lòng nhỏ không khỏi băn khoăn, anh ta là người như thế nào? Một người để Kiếm Bình yêu đến vậy chắc chắn phải có điều gì đặc biệt.
Đan Minh lại ra mở cửa:
-Tôi tưởng cô về rồi chứ? Tử Long về gặp cô mà, đã anh ấy chưa?
-Hả?
-Nghe nói cô bỏ về từ