
em ra còn nhỏ hơn Cận Liễu Liễu một chút, may mà lớn lên cũng khỏe
mạnh, mặt tròn tròn khá thông minh. Cận Liễu Liễu cũng biết rằng nhà
giàu thường có nha hoàn sai vặt, chỉ là không nghĩ tới thiếu phu nhân
hôm qua hung ác như vậy, vậy mà vẫn cho nàng một nha hoàn.
Kỳ
thật nha hoàn kia vốn phụ việc ở nhà bếp, sau Vú Trương thấy nàng lanh
lợi, liền quyết định cho đi theo hầu tam thiếu phu nhân. Dù sao cũng là
con nhà nghèo, có nha hoàn là tốt rồi, còn quản nha hoàn này lúc trước
làm cái gì đâu. Mà tiểu nha đầu này trước kia là nha đầu chuyên nhóm lửa ở nhà bếp, mỗi ngày cả người hôi hám đầy bụi, hiện tại có thể làm nha
hoàn tại hậu viện, được mặc y phục sạch sẽ, nàng cảm kích còn không kịp.
“Nô tỳ là Tiểu Liên. Tam thiếu phu nhân có gì cứ sai bảo.”
Cận Liễu Liễu không tự nhiên để Tiểu Liên giúp mình thay đổi y phục, rửa
mặt, chải đầu, còn trang điểm thêm một lớp phấn trân châu. Theo lời Vú
Trương nói, thiếu phu nhân không thể gặp người có dáng vẻ không chỉnh
tề.
Trang điểm xong, Vú Trương đưa nàng ra đại sảnh, vừa đi vừa
giảng giải “Về sau mỗi ngày phải dậy trước giờ mão ( từ 5h > 7h),
thay y phục, trang điểm cho chỉnh tề, đi thỉnh an thiếu phu nhân, rồi về phòng ăn sáng. Ăn sáng xong liền theo ta. Ta dạy gì ngươi phải nhớ kỹ.
Sau buổi trưa thiếu phu nhân sẽ dạy ngươi như thế nào hầu hạ thiếu gia
và thiếu phu nhân…”
Cận Liễu Liễu nghe như lạc vào sương mù, nửa
đêm mới ăn mà đã thấy đói nhưng cũng không dám kêu ra tiếng. Cũng may ở
nhà nàng vẫn thường phải chịu đói bụng nên cũng đã quen. Đến đại sảnh,
Cận Liễu Liễu tưởng mình lạc vào cung điện, nơi nơi rường cột chạm trổ,
kỳ trân dị bảo quý đến dọa người.
Mà Lý thị cả người phục sức cao quý, đoan đoan chính chính ngồi ở đại đường, móng tay sơn đỏ thẫm đang
bưng một ly trà táo đỏ hạt sen thong thả thổi. Ngồi bên dưới là một nữ
nhân y phục hoa lệ, mặt trắng nõn, thân hình đãy đà, lại thêm một đôi
mắt phượng thoạt nhìn rất phong tình.
Cận Liễu Liễu dựa theo phương thức Vú Trương dạy, đoan trang cúi xuống: “Thỉnh an thiếu phu nhân.”
Lý thị làm như không nghe thấy, vẫn bưng ly trà nhỏ thổi một hồi lâu mới tùy ý phất tay “Tam thiếu phu nhân đứng lên đi.”
Cận Liễu Liễu mới đứng thẳng lên, chờ Lý thị dặn dò. “Đây là nhị thiếu phu
nhân, hai người sẽ cùng nhau hầu hạ tướng công, về sau hãy thân thiết
với nhau.” Lý thị chỉ vào nữ nhân xinh đẹp nói.
Cận Liễu Liễu
cũng thỉnh an nhị thiếu phu nhân. Nhị thiếu phu nhân cất tiếng cười,
thanh âm thanh thúy như chuông bạc nói: “Không dám nhận, không dám nhận. Ta cùng muội muội đều là người giống nhau làm sao chịu được lễ lớn như
vậy. Ta hôm qua nghe bọn hạ nhân nói, bộ dáng tam thiếu phu nhân xinh
đẹp, hôm nay vừa thấy quả thật như thế a. Lúc bằng tuổi muội ta còn
không bằng đâu.”
Nhị thiếu phu nhân nói xong, liền liếc mắt lên
phía chỉ vị, quả thấy Lý thị đen mặt, nàng che miệng cười, không thèm
nhắc lại. “Được rồi, ngươi cùng Vú Trương đi xuống đi. Hôm nay phải đặc
biệt đem gia huấn Cổ gia học thuộc, nếu không thuộc sáng mai cũng đừng
ăn cơm”
Lý thị cười lạnh một tiếng, cho Cận liễu liễu lui xuống.
Cận Liễu Liễu không biết Lý thị ra cho mình một cái đại nạn, nàng lúc
nhỏ thường bị cha băt học thuộc rất nhiều sách, còn tưởng rằng đây là
một chuyện bình thường.
Vú Trương cười trộm đưa Cận Liễu Liễu trở về hậu viện. Điểm tâm đã được chuẩn bị xong, Cận Liễu Liễu dùng tốc độ
nhanh nhất đến bên cạnh bàn ngồi xuống ăn cơm. Này là cháo trắng, bánh
bao, cón có mấy loại đồ ăn nàng chưa từng thấy qua. Cận Liễu Liễu nhanh
chóng ăn hết, sau đó vô cùng thỏa mãn vỗ bụng đứng lên
Vú Trương có chút nghẹn họng, nhìn trân trân: “Ngươi, ngươi làm sao có thể ăn hết như vậy?”
Cận Liễu Liễu không cho là đúng: “Ôi! Không thể ăn hết sao?”
“Kia … đều không phải. Khụ! Tốt lắm, đây là gia huấn, ngươi học nhanh lên.
Đừng quên buổi chiều đi thỉnh an thiếu gia.” Vú Trương bỏ lại một quyển
sách, dặn Tiểu Liên chăm sóc nàng, bản thân trở về ăn cơm.
Cận
Liễu Liễu mở sách ra, không tính dài cũng không ngắn. Nàng lật vài tờ,
đánh giá nếu buổi tối ngủ muộn một chút hẳn là có thể học thuộc. Vì thế
nàng ngồi xuống bậc thang chăm chỉ học.
Ngày qua rất nhanh, chẳng bao lâu sau, Vú Trương lại tới, mang bữa trưa cho nàng, đợi nàng ăn
xong thì đưa nàng lên thượng phòng. Lý thị đang chuẩn bị ngủ trưa, thấy
các nàng đến đầu cũng không nâng nói: “Mau đi thỉnh an thiếu gia.”
Vú Trương dẫn Cận Liễu Liễu đi lòng vòng, đến trước một sân vườn yên tĩnh. Vú Trương cẩn thận nói với tên nô tài trước cửa viện: “Thiếu phu nhân
bảo ta đưa tam thiếu phu nhân đến đây.”
Tên nô tài vào thông báo, qua một hồi lâu mới trở ra nói thiếu gia đồng ý cho các nàng tiến vào.
Viện này diện tích không nhỏ, đình thai, lầu các mọi thứ đều đầy đủ. Bên cạnh viện có một khoảng rừng trúc nhỏ. Phía sau rừng trúc thấp thoáng
có một lương đình.
Cận Liễu Liễu im lặng đi theo Vú Trương tới
cửa, vừa đến đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc. Một người hầu có tướng mạo thanh tú mặc áo màu tro hướng các nàng nói: “Thiếu gia nói chỉ cho một
mình tam