
gọi cô.
“Dạ, em lập tức đến.”
Lúc này cô cũng bất chấp Lí Nguyên Linh cùng bạn trai cô ấy kết giao năm tháng
có cái gì khúc mắc, bỏ lại một câu câu “Chờ mình một chút”, liền chạy tới phòng
học phía trước, “Cô tìm em có việc sao?”
Cô giáo cười dài
nhìn cô, biểu tình trên mặt hiển nhiên rất vừa lòng, “Đóa Hinh à, thành tích gần
đây của em càng ngày càng tốt, cô cảm thấy rất vui mừng.”
Kì thi lần trước
thế nhưng đứng thứ hai toàn ban, thứ mười toàn giáo văn, so với thành tích luôn
thất bại trước kia, ngắn ngủi nửa năm có thể tiến bộ đến mức này, quả thực là kỳ
tích.
“Cũng không có gì,
chính là đột nhiên cảm thấy nên học.” Cô có chút xấu hổ, dù sao thân thể mười
tám tuổi, nhưng là linh hồn gần ba mươi tuổi! So với các bạn học khác, cho dù
thắng cũng không vinh quang.
“Trước kia cũng
chưa hỏi em, Đóa Hinh, em có dự định đại học khoa nào sao?”
“Em…… ừm, nghĩ có
liên quan đến kinh doanh.” Cô nghĩ nghĩ, “Về phần trường nào, thật ra không có
yêu cầu quá lớn, chỉ cần có thể ở lại thành phố Đài Bắc hoặc Tân Bắc…… Em nói,
huyện Đài Bắc là tốt rồi.”
Hô, thiếu chút nữa
nói ra danh từ mười năm sau.
Cũng không phải cô
kiêu ngạo là người Đài Bắc, nghĩ ngoại trừ Đài Bắc, nơi khác vẫn còn cưỡi lợn rừng
đi xe bò, rất hoang sơ, cô chỉ đơn thuần muốn gần cha mẹ, giả sử công ty của ba
thực sự phát sinh nguy cơ, cô mới có biện pháp giúp đỡ.
Đương nhiên, mặt
khác nguyên nhân quan trọng khác là vì người nào đó học tại đại học Z.
Đáng tiếc khoa
kinh tế đại học Z quá hot, cho dù cô dùng trăm phần trăm thành tích toán rách
nát kia, chắc chắn không thi nổi, bằng không cô thật sự muốn làm đàn em của
anh.
“Sao không vào hệ
ngữ văn?” Cô giáo hơi hơi nhíu mày, “Cô thấy thành tích văn sử của em rất tốt.”
Khang Đóa Hinh cười
khổ, kỳ thật đúng là cô thích ngữ văn cùng lịch sử, học cũng phải tâm ứng thủ¹,
nhưng mà công ty ba còn chờ cô cứu!
¹Tâm ứng thủ:
khi đầu óc nghĩ đến một đòn đánh là chân tay thực hiện thành công
Tuy rằng hai năm
sau cô chỉ là một sinh viên, nhưng nếu biết đến lúc đó có thể xảy ra nguy hiểm,
cô không thể mặc kệ.
Có lẽ cô không có
cũng đủ kinh nghiệm cùng tri thức, nhưng cô biết khi nào thì sẽ phát sinh nguy
cơ, có thể làm dự phòng chuẩn bị trước.
“Đây là mục tiêu
em đề ra cho chính mình.” Cô không giải thích nhiều lắm, chỉ nói như vậy.
“Thực đáng tiếc,”
Cô giáo thở dài, nhưng sau lại cảm thấy cô có mục tiêu, vội vàng nói: “Nhưng em
có mục tiêu của chính mình cũng tốt, cứ tiếp tục nỗ lực.”
“Em sẽ.” Khang Đóa
Hinh gật đầu.
Cô giáo lại cố gắng
khuyên cô vài câu mới rời đi, Lí Nguyên Linh nhịn
không được xông lên, “Chậc chậc, thật không đơn giản, thế nhưng có thể làm cho A Mĩ tỷ kính trọng cậu
vài phần.”
Cô giáo kia có tiếng
nghiêm khắc, bởi vì tên có chữ “Mĩ”, mọi người lén gọi cô là “A Mĩ tỷ”.
“Chẳng qua cũng chỉ
tán gẫu hai câu.” Khang Đóa Hinh nhẹ nhàng bâng quơ, cũng nhanh chóng chuyển đề
tài, “Cậu vừa định nói với mình cái gì?”
“A, đúng, mình muốn
nói chuyện của Ngạn Văn.”
Khang Đóa Hinh gật
gật đầu, “Mình biết, bạn trai cậu, các cậu làm sao vậy?”
Lí Nguyên Linh suy
sụp hạ, “Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, cũng chỉ là chỗ anh ấy làm
thêm, có người theo đuổi anh ấy, còn theo thật dai, vì việc này chúng mình gần
đây luôn cãi nhau.”
“Vậy thái độ cậu ấy
thế nào?” Khang Đóa Hinh đã gặp qua bạn trai của bạn tốt, thoạt nhìn là người
thành thật, không giống người chân trong chân ngoài.
“Anh ấy không cố ý
lảng tránh cô ta.” Vẻ mặt Lí Nguyên Linh uể oải, “Mình nói với anh ấy không
thích có người tơ tưởng bạn trai mình, yêu cầu anh ấy thẳng thắn cự tuyệt đối
phương, nếu có thể, đổi chỗ làm là tốt nhất, nhưng anh ấy lại cảm thấy mình
không hiểu chuyện.”
“Cậu ta nói như thế
nào ?”
“Anh ấy nói nếu đối
phương không tỏ rõ thái độ, anh ấy cũng sẽ không nói những lời làm tổn thương
người ta. Kỳ thật anh ấy cũng không giấu diếm sự tồn tại của mình với đồng
nghiệp, mà anh ấy cảm thấy kiên định sẽ càng biểu đạt lập trường chỉ yêu mình
mình, vậy là đủ. Anh ấy sẽ không nhận tình cảm của cô ta, nhưng không muốn cố ý
phân rõ giới hạn cùng cô ta.”
“Cho nên, cậu là tức
cậu ta không giữ khoảng cách với cô gái kia?”
“Đúng vậy, nhưng
anh ấy cho rằng mình đường đường chính chính, vì sao phải cố ý lảng tránh? Anh ấy
cảm thấy cố ý lảng tránh, ngược lại giống như chột dạ.”
“Vậy à……” Trong đầu
Khang Đóa Hinh hiện lên bộ dáng cậu con trai kia.
Cái cậu con trai
kia tên Ngạn Văn, khi nhìn Nguyên Linh ánh mắt tràn ngập dịu dàng, hẳn là thật
sự thích Nguyên Linh. Cô cho rằng người con trai thành thật chất phác như vậy,
chắc sẽ ko bắt cá hai tay, quan hệ nam nữ bừa bãi.
Như vậy lời cậu ta
nói hẳn là thật, bởi vì chưa từng đặt cô gái kia ở trong lòng, cho nên cũng
không cảm thấy nên cố ý xử bất đồng với cô ta?
Nói đi nói lại, cá
nhân cô đối với những chuyện thế này vô cùng phản đối. Bởi vì cô cảm thấy lúc
nên tránh thì tránh, đừng để đến lúc “tình ngay lý gian”, lại thầm oán đối
phương không tin mình.
Tựa như kiếp trước
Đông Luân cùng Vư