Duck hunt
Quân Sư Vương Phi

Quân Sư Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328682

Bình chọn: 9.00/10/868 lượt.

ngơi!”

Chu bá có thâm ý nhìn nhìn chén nước Ngạo Quân uống có hết không, đối với Ngạo Quân cung kính nói: “Mạc công tử, bên này thỉnh.”

“Ân.” Ngạo Quân điểm nhẹ phía dưới, lại quay đầu, đối với Cẩn Hiên nói: “Khi nào vào cung nhớ rõ bảo ta nga!”

Thấy Cẩn

Hiên gật đầu, Ngạo Quân theo Chu bá cước bộ liền hướng phòng của nàng đi đến, thật đúng là mệt mỏi, như thế nào càng ngày càng dễ mệt vậy a?

Cẩn Hiên

ánh mắt phức tạp nhìn theo thân ảnh Ngạo Quân khỏi sân bóng rổ: Quân,

tuy rằng ngươi không nói ta biết chân tướng, nhưng theo lời ngươi nói,

hành vi của ngươi, ta đã biết ngươi cùng Vũ Tình quan hệ không tầm

thường. Thực xin lỗi, ta không thể cho các ngươi gặp mặt, Vũ Tình năm đó vì Mộng phi và Nam Cung Quân đã chịu nhiều khổ sở, hoàng huynh đến nay

đối với Quân trong miệng Vũ Tình trong tâm còn tồn khúc mắc. Vì Vũ Tình, cũng vì ngươi, ta sẽ không cho các ngươi gặp lại.

Rốt cục màn đêm buông xuống, yến hội khánh công vì Cẩn vương tẩy trần đã chuẩn bị

xong. Ngự hoa viên trong hoàng cung, đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi hiển

lộ khí phái hoàng gia, văn võ bá quan đều đến đông đủ, công thần lần này xuất chinh cũng đến đủ, còn thiếu hai vị quan trọng — Cẩn vương gia và

Mạc Quân công tử.

“Cẩn vương

đến.” Âm thanh thái giám vang lên, ngự hoa viên huyên náo lập tức yên

tĩnh như không có người, mọi người bính trụ hô hấp, chờ mong, ánh mắt

nhất tề nhìn về phía Cẩn Hiên, nhưng tiếc là chỉ nhìn thấy Cẩn vương

ngạo danh cao ngất, mặt không chút thay đổi, lại không thấy thân ảnh

trong đồn đại kia.

Dù sao đều ở trong chốn quan trường rối ren phức tạp, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, Cẩn Hiên vừa đi vào ngự hoa

viên, lập tức đã bị một đám quan viên vẻ mặt nịnh nọt vây quanh, kỳ thật trải qua cải cách của hoàng đế, trong triều tuy nói đều là quan viên

chính trực, đương nhiên vẫn không thiếu những tiểu nhân nịnh nọt.

“Vương gia, ngài đã tới, chúc mừng Vương gia lại chiến thắng.”

“Vương gia ngài thật không hổ là Chiến thần! Quả thực chính là thiên hạ vô địch.”

“Thương

Liêu quốc dám can đảm khiêu chiến Chiến thần, này không phải muốn chết

sao? Ha ha…… Long Hiên hoàng triều có Cẩn vương gia, biên cảnh tuyệt đối không cần lo.”

……

Cẩn Hiên từ đầu tới cuối đều là nghiêm mặt băng lãnh, hoàn toàn đem đám người a dua nịnh hót này ra khỏi mắt, hắn ghét nhất quan trường chính là nguyên

nhân này.

Các võ quan đi theo Cẩn Hiên nhưng lại bị các quan văn đẩy sang bên phải, bọn họ

tức giận đến nghiến răng, Triệu Chi Dương nhịn không được muốn hét lớn:

“Tránh ra.” Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

“Vương gia, quân sư đâu?” Ngụy Tử Tề rốt cục nhìn đi nhìn lại, nhíu nhíu mày, mở

miệng hỏi Cẩn Hiên. Kỳ quái, Quân đâu? Trước cửa thành Vương gia nói

Quân bị phong hàn, chỉ vì không muốn mọi người gặp được Quân, nhưng yến

hội đêm nay, tại sao Quân không tới?

Cho ới bây

giờ hắn vẫn không thích chốn quan trường, tuy rằng phụ thân trước kia là Thừa tướng, nhưng bởi không quen nhìn phụ thân tự tung tự tác, hắn lựa

chọn hành tẩu giang hồ, sau đó phụ thân mưu phản bị lưu đày, hắn vì phụ

thân tạ lỗi, tự nguyện theo Vương gia xa phó sa trường, rốt cục lập hạ

chiến công hiển hách, nói cách khác, hắn cũng không chân chính giao

thiệp với triều đình, hiện tại nhìn đến thấy nhiều người nhiều sắc thái

thế này, thật sự cảm thấy có đủ dối trá.

Ngụy Tử Tề

vừa hỏi, rốt cục làm tất cả mọi người đình chỉ nịnh nọt, nhất thời im

lặng, chờ Vương gia trả lời. Tiêu Tề Uyên cùng Liễu Kính Minh cũng đều

ngưng thần chờ Cẩn Hiên trả lời. Nhất là Liễu Kính Minh, tiểu nữ nhi của hắn ở nhà đã khóc muốn mệt người, hắn nhìn thấy mà đau lòng không thôi.

Cẩn Hiên vừa tính mở miệng, một thanh âm bén nhọn liền vang lên: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm.”

Mọi người

lập tức về vị trí, cúi đầu, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế……”

Một thanh âm dễ nghe lại uy nghiêm vang lên: “Các khanh bình thân, ban thưởng tọa.”

“Tạ Hoàng thượng ban tọa” Văn võ bá quan đối với hoàng đế lại hạ rạp người, rồi mới chậm rãi đứng dậy nhập tọa.

Thân long

bào ngồi trên long ỷ đúng là hoàng đế Long Hiên Âu Dương Chính Hiên, tuy là mỉm cười nhìn mọi người, nhưng trời sinh khí thế vương giả vẫn làm

cho quan viên ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Hôm nay là vì Cẩn vương tẩy trần, các vị ái khanh không cần giữ lễ tiết.” Hoàng đế hòa ái cười, không câu nệ với bách quan nói.

“Tuân lệnh, Hoàng thượng.” Bách quan lại đồng loạt hô to.

Cẩn Hiên từ khi hoàng đế và hoàng hậu vừa xuất hiện, ánh mắt không rời khỏi hoàng

hậu, cũng chính là Ngạo Tuyết, mà Ngạo Tuyết cũng đang mỉm cười nhìn

hắn, hoàng huynh chiếu cố nàng rất khá, Vũ Tình thoạt nhìn hấp dẫn hơn

nhiều, càng thêm thành thục phủ mị, là vì đã làm mẹ người ta! Lúc này

nàng đứng đấy thật đoan trang hiền lành, khí thế mẫu nghi thiên hạ trời

sinh, rất khó cùng hình tượng Vũ Tình xảo trá tai quái chung một người.

Nàng và hoàng huynh ớ chung thật là xứng! Bọn họ vốn là trời đất tạo nên một đ