
Vương gia nhìn Mạc Quân
công tử bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương say đắm cùng chua xót, lại có
thống khổ. (BB: ta ko hiểu sao họ nhìn ánh mắt mà đọc được cảm xúc hay quá, ta thử nhiều lần lắm mà đọc ko nổi, hay tại ta cận a!) Loại ánh mắt này, lão rất quen thuộc, năm đó Vương gia nhìn hoàng hậu
chính là ánh mắt ấy, không thể tưởng được hôm nay lão lại thấy được, mà
lần này đối tượng là nam tử. Trách không được Vương gia đối Mạc Quân
công tử biểu hiện cường liệt giữ lấy người như vậy, nguyên lai là như
thế! Nhưng Vương gia, người tại sao lại hồ đồ như vậy, đối phương là nam tử a! Đây chính là không hợp với thế tục[3'>! Hơn nữa nhìn Mạc Quân công tử bộ dáng hồn nhiên tựa hồ như không biết, chẳng lẽ Vương gia yêu đơn
phương?
Ngạo Quân
lòng vui vẻ bước chậm rãi trên đại đạo [4'> Cẩn vương phủ, không hổ là
vương phủ, thật sự là rộng lớn, ở hiện đại, tuy rằng nàng là cháu gái
tổng tài Lăng thị đế quốc, muốn gì có đó, nơi nàng ở giống như tòa thành lớn, bất quá sao có thể so với kiến trúc cổ đại to lớn, cổ kính như ở
đây, hơn nữa khi xuyên qua cổ đại, nàng không phải ở một thôn trang nhỏ, thì chính là trên chiến trường, hiện tại nhìn đến đường mòn thông u,
lâm viên cổ đại đương nhiên hảo hảo vừa đi vừa thưởng thức.
Nhưng cảm
giác có điểm quái quái! Đường đường một phủ Vương gia tại sao lại có
điểm trống rỗng, hoàn toàn không giống trên TV toàn là nơi cực kì xa xỉ, xem ra vì Cẩn Hiên nhiều năm chinh chiến bên ngoài, mà trong phủ lại
không có nữ chủ nhân, mới có thể biến thành như vậy! Nếu lúc trước Tuyết lựa chọn Cẩn Hiên, phỏng chừng hiện tại vương phủ tuyệt đối trở thành
một thứ kiến trúc cổ kim kết hợp với kết quả của hiện đại, bất quá hoàng cung nhất định là khó thoát khỏi ma chưởng của Tuyết, Hoàng thượng tỷ
phu, ta thông cảm với ngươi!
“Quân,
ngươi thật là tùy ý! Vứt bỏ chủ nhân là ta đây, tự mình đi dạo a.” khi
Ngạo Quân đang tưởng tượng đem Cẩn vương phủ biến thành sản phẩm kết hợp giữa cổ kim và hiện đại sẽ như thế nào, một thanh âm trêu tức tự sau
lưng vang lên.
Ngạo Quân
quay đầu lại, nguyên lai thanh âm đó chính là Cẩn Hiên đứng dưới tàng
cây, tà tà tựa vào một gốc hoa mai, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Ngạo Quân
cũng không khách khí mở miệng đùa cợt: “Tại hạ nhớ rõ Vương gia đã từng
nói qua, từ nay về sau Cẩn vương phủ chính là nhà của ta, như thế nào
bây giờ lại bày ra bộ dạng của một ‘Chủ nhân’. Hơn nữa tại hạ cũng không cảm thấy phủ Vương gia có gì hảo ngoạn, chỉ sợ so với một quan viên
bình thường cũng không bằng đi?”
Cẩn Hiên
cũng không để ý cười nói: “Quân sư nói đúng, xem ra vẫn là bổn vương
không phải. Nhưng bổn vương không biết nguyên lai quân sư cũng là một
người ham chơi.” Nói xong còn bỡn cợt cười, hắn thật sự khó tưởng tượng
được Quân luôn luôn lạnh nhạt lại có biểu tình tương tự với Vũ Tình,
ngoạn như một tiểu hài tử, bất quá những lời y nói là sự thật, vương phủ của hắn quả thật không có gì hay ho, chỉ có trống rỗng, lúc trước Vũ
Tình cũng nói như vậy, cuối cùng nàng ấy đã kiến tạo một sân bóng rổ tại hậu viện của hắn.
Đúng rồi,
như thế nào lại không nghĩ tới? Trong vương phủ có một nơi để chơi đùa
tốt nhất, chỉ sợ là khắp thiên hạ độc nhất vô nhị, Quân nhất định chưa
nhìn thấy bao giờ, thật muốn nhìn thấy biểu tình ngốc lăng của Quân, tựa như năm đó khi hắn mới nhìn thấy.
Suy nghĩ
như vậy, Cẩn Hiên liền vội vàng kéo tay Ngạo Quân, vẻ mặt thần bí nói:
“Đi, ta đưa ngươi tới nhìn một nơi thần kỳ lại hảo ngoạn.”
Chu bá theo sau nhìn bóng dáng hai người cùng đi, bất đắc dĩ lắc đầu, lại chạy nhanh đuổi theo.
Ba người đi vào hậu viện, vừa thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt Ngạo Quân trở nên
thập phần cổ quái, ánh mắt ngạc nhiên sáng lên, không nói được lời nào,
chỉ nhìn chằm chằm trước mắt.
“Quân,
ngươi nhất định không biết đây là cái gì! Ha ha…… Xem ra Quân vẫn có thứ không biết.” Nhìn biểu tình Quân cổ quái, Cẩn Hiên giật mình, nghi
hoặc.
Nghe tiếng
cười sang sảng của Vương gia nhà bọn họ, Chu bá thật sự không biết nên
hỉ hay nên bi, bất giác đổ lỗi cho Ngạo Quân: Ngươi như thế nào không
phải nữ tử? [Tùy Phong Thanh: ta đổ!'>
“Cẩn Hiên,
này……” Ngạo Quân thật kích động a! Không thể tin được nàng ở cổ đại có
thể nhìn thấy thứ ở thế kỷ hai mươi mốt, cảm giác tựa như nằm mơ, thật
sự là như đã trải qua biết bao nhiêu đời a!
“Quân, đừng kích động, ta nói cho ngươi, này tên là……” Cẩn Hiên vừa định hảo tâm
giải thích rõ ràng với Ngạo Quân, không thể tưởng được lời còn chưa nói
xong đã bị Ngạo Quân ngắt lời.
“Sân bóng
rổ.” Ngạo Quân ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sân bóng rổ cổ đại trước
mắt, biểu tình cổ quái thoắt biến mất, trong nháy mắt cười đến sáng lạn
như hoa, ánh mắt chớp động thập phần hưng phấn quang mang. Chu bá một
bên nhìn thấy nhất thời hoa mắt, trời ạ! Y tươi cười gây lực sát thương
không khỏi quá lớn đi! Ngay cả hắn là lão nhân cũng ngăn không được mà
mê muội, aiz, chẳng trách Vương gia a! Nhưng tại sao y lại biết sân bóng rổ? Truyền thuyết Mạc Quân công tử không gì không biết, không gì không
hiểu, xem ra là thật.
Ng