
: chú ơi, anh là thẹn quá thành giận sao?
"Chú à, anh quên rồi sao, em tắm rồi."
". . . . . . Ừ, vậy thì ngủ đi."
Lưu Tuyết cảm thấy ngực mình muốn phụt ra máu.
"Đừng mà. Chú à, anh nói với em đi, tại sao đến bây giờ anh cũng không có kết giao bạn gái vậy."
". . . . . ."
Lại một trận im lặng, Lưu Tuyết biết, cô lại đạp lên mìn của anh. Mỗi lần
cô hỏi vấn đề này, anh đều không muốn trả lời cô, sau đó lặng lẽ cúp
điện thoại.
Đang lúc cô cho là anh lại muốn lặng im cúp điện thoại thì giọng nói của anh lại như đám mây nhẹ nhàng thổi tới:
". . . . . . Bởi vì anh có người trong lòng."
Mặc dù, luôn cho rằng là đáp án này, nhưng trong lòng của cô vẫn thật khó
chịu, tim như là bị người ta dùng kim châm vài, từng phát từng phát,
đau.
Lưu Tuyết cắn môi: "Chú, anh đã có người trong lòng, tại sao không đuổi theo?"
"Anh đuổi theo." Dùng tất cả tuổi trẻ của anh, dùng tất cả rực rỡ của anh để đuổi theo, đáng tiếc vẫn thất bại, bại bởi cô gặp gỡ anh ấy trước, cô
yêu anh ấy trước.
Lưu Tuyết trầm mặc, vừa định hỏi tại sao cô gái không thích anh, bỗng nhiên nhớ tới anh thích cô gái tên Tô Khả, mà
tình địch của anh tên là Tô Cẩm Niên.
Đó là một người đàn ông có
khí chất tao nhã xuất trần như tiên, trong trẻo nhưng lạnh lùng như hoa
sen trắng trên đỉnh Tuyết Sơn. Một đôi mắt sáng ngời chỉ ngoại trừ đối
với người thân, người yêu và bạn tốt của mình sẽ dành cho sự quan tâm
rất nhiều, đối với người ngoài đều nhàn nhạt, trong trẻo lạnh lùng. Theo ý cô thì cao như vậy không thể leo tới. Mà giữa Doãn Lạc Phong và anh,
quả nhiên là không thể nói người nào tốt, người nào không tốt.
Lưu Tuyết không khỏi thở dài, "Chú à, cô ấy không muốn chú là ấy cô không có mắt đấy."
". . . . . . Ừ, anh cũng nghĩ như vậy."
"Này chú, em hỏi anh, nếu như tương lai có một ngày, có một cô gái thổ lộ
với anh, anh lại vẫn sẽ không tiếp nhận cô ấy sao?" Lưu Tuyết hỏi dè
dặt, rất sợ anh nói ra một câu: từng gặp biển xanh khó muốn làm sông
nhỏ, trừ bỏ non Vu không có mây, cả đời anh thức thời rồi. (từng gặp
biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, trừ bỏ non Vu không có mây: ý nói đã
từng trải qua chuyện tốt đẹp như vậy nên không còn thấy gì tốt nữa, câu
sau ý nói ngoại trừ ở nơi đó thì không nơi nào có điều mình cần)
"Hả?"
"Haizz, ý của em là, anh còn có thể tiếp nhận những cô gái khác không? Vậy thì
cả đời anh phải là người thức thời rồi?" Haizz, quá mức rõ ràng, đổi lí
do thoái thác thử xem.
". . . . . . Xem duyên phận."
"Chú, anh nói, hai chúng ta có tính là duyên phận đúng không?" Mặt Lưu Tuyết
không khỏi đỏ bừng tim đập, sau đó tay cầm điện thoại di động cũng mồ
hôi ròng ròng.
"Hì hì ——" Thình lình, Doãn Lạc Phong cười ra tiếng.
"Chú này, không cho cười nhạo em." Sắc mặt Lưu Tuyết đỏ bừng, biết rõ anh nhìn không thấy, tai vẫn xấu hổ mà nóng lên đáng yêu.
"Tính."
Anh khẳng định một chữ then chốt như vậy, Lưu Tuyết ngọt giống như là ăn
mật, dòng nước ấm từ đáy lòng xông tới, càng làm cho cả người Lưu Tuyết
đều đắm chìm trong hạnh phúc. Gương mặt của Lưu Tuyết càng thêm nóng hổi lên, không nhịn được ngượng ngừng đắp kín chăn lên, lòng của thiếu nữ
giống như bị gió thổi lên, nhẹ nhàng, sau đó nói chuyện cũng choáng
váng.
"Như vậy. . . . . . Như vậy. . . . . . Nếu như ngày nào đó
anh nghĩ thông suốt không muốn vì người đó nữa, xin nhất định phải nói
trước cho em biết."
". . . . . ."
"Chú ơi, em yêu anh."
". . . . . ."
"Cho nên chú ơi, anh thấy đấy, em thổ lộ trước. Cho nên chú ơi, vị trí bà xã của anh, em đặt trước rồi đấy!"
". . . . . ."
"Em là mỹ nhân, em là đại mỹ nhân với tuổi xuân thật đẹp, chú à, anh tuyệt
đối sẽ không thiệt đích!" Nói xong, Lưu Tuyết vội vàng cúp điện thoại,
trốn ở trong chăn, hai tay che mắt, không ngừng lăn lộn ở trên giường,
gào khóc kêu rên thật lâu.
Cô thật sự nói ra, ở trong điện thoại nói ra.
Cô tự nói với mình: Lưu Tuyết, cố gắng lên, mình có thể làm được. Nhìn đi, hiện tại mình đã thổ lộ trong điện thoại, bước kế tiếp chính là mình
thổ lộ trong đời thực. Cố gắng lên, Lưu Tuyết, mình có thể làm được mà!
Bị cúp điện thoại vội vàng, Doãn Lạc Phong nhìn tên và dãy số phía trên:
Thân Lưu Tuyết, nghĩ đến cô vừa mới nói những lời đó thì không khỏi bật
cười, âm thanh càng cười càng trong trẻo.
Cô gái nhỏ này.
Có lẽ, một ngày nào đó trong tương lai, bên cạnh có một cô gái đáng yêu,
giòn giã kêu một tiếng "chú" thì cũng là một chuyện không tồi.
Hôm sau rời giường, ở trong kính Lưu Tuyết thấy được hai mắt gấu mèo của mình thì không khỏi kêu "oa oa" hai cái.
Lúc đó, vừa đúng lúc mẹ Lưu Tuyết làm điểm tâm xong đi lên tính gõ gõ cửa
Lưu Tuyết gọi cô ăn sáng, không ngờ nghe được tiếng thét chói tai của
con gái bảo bối, không khỏi lo lắng hỏi "Tiểu Tuyết, sao thế?"
"Mẹ, mắt con có quầng đen."
Mẹ Lưu Tuyết ở ngoài cửa tức cười, "Con gái ngốc, mau xuống ăn điểm tâm, hôm nay mẹ nấu sữa đậu nành, chiên bánh quai chèo."
Trên bàn ăn, anh trai Lưu Tuyết nhìn em gái bảo bối của mình thay đổi bộ đồ
công sở màu đen màu xám tro vô cùng không hợp thời thường ngày, mặc một
bộ đồ công sở