Duck hunt
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3216152

Bình chọn: 8.00/10/1615 lượt.

thân là không có đầu óc.

Cô nói, "A lô ~ vẫn còn ở đó sao?"

"Ừ."

"À à, trời đã trễ thế này, nên ngủ thôi ~"

"Ừ."

"Vậy ngày mai em có thể tiếp tục gọi điện thoại cho anh không?"

". . . . . . Ừ."

"Hì hì, anh thật tốt, ngủ ngon, chúc anh có một mộng đẹp."

"Ừ."

. . . . . .

Cúp điện thoại, cô kích động một đêm, đầy trong đầu đều là giọng nói từ

tính kia, ngủ cũng không ngủ được, dĩ nhiên cũng như vậy đến trời sáng,

cũng sống như thần tiên vậy, vô cùng tỉnh táo.

Vì vậy, kích động đi làm nhưng không yên lòng, cả ngày cũng muốn màn đêm mau mau phủ xuống.

Màn đêm, cuối cùng lững thững tới trễ, cô ở trong phòng, đếm thời gian, đến tám giờ tối, cô gọi điện thoại qua. Chỉ tiếc không có ai nhận, gọi lại, tình trạng như cũ.

Cô không khỏi có chút ủ rũ, nhìn chuỗi số

trên điện thoại di động, cô lại suy nghĩ lung tung, có thể hay không,

thật ra thì, tối hôm qua "Ừ" chỉ là anh đang sắp mệt rã rời, không cẩn

thận bật ra chữ đó?

Thời gian không biết trôi qua bao nhiêu, cô

bị 7! Âm thanh kinh động nên lấy lại tinh thần. Hóa ra là chuông điện

thoại di động của cô vang lên, tên phía trên rõ ràng là: Doãn Lạc Phong!

Trong nháy mắt hồn của cô không về được, đợi đến lúc bắt máy, âm thanh trả lời có chút vội vàng, "A lô. . . . . ."

"Lúc nãy đang tắm, không có nghe được, ngại quá."

Tắm. . . . . . Tắm. . . . . . Tắm. . . . . .

Trong phút chốc, cô đúng là nghĩ tới thân thể anh trần truồng, cảnh tượng

ngồi trong bồn tắm ướt át, đường cong từ trên hướng xuống, đường vân,

còn có. . . . . .

Cô chợt cảm thấy chóp mũi nóng lên, vừa sờ, đúng là máu mũi màu đỏ. (ed: sắc nữ)

". . . . . . A lô? Vẫn còn đó chứ?"

"Dạ, em ở đây. . . . . ." Cô nắm mũi của cô ngửa lên, giọng nói ồm ồm.

"Giọng của em. . . . . ."

"Cảm cúm, cảm cúm." Cô sắp rơi lệ đầy mặt đấy, thật là muốn nói một câu:

Boss Doãn, anh có thể không nói anh tắm mà, như vậy em sẽ không suy nghĩ lung tung.

". . . . . . À."

Hồi lâu, lại một trận trầm

mặc, cô cảm thấy máu mũi của mình dừng lại nên liền nói, "Này, có phải

em không nói lời nào thì anh cũng không nói hay không?"

"Em bị cảm thật sao?"

Lưu Tuyết đỏ mặt, ". . . . . . Cái đó. . . . . ."

Bên kia Doãn Lạc Phong cũng không giễu cợt cô nữa, liền nói, "Không phải em nói em xem tôi như thùng rác sao, ừm, thùng rác chắc là sẽ không chủ

động nói chuyện."

">3<" Thùng rác chắc là sẽ không nói

chuyện, hơn nữa, đó là ngày hôm qua em lỡ lời, anh có thể không cần để ở trong lòng nữa không?

"Cho nên, em nói đi, tôi nghe."

"Ờ, thật ra thì hôm nay em cũng không có gì muốn nói." Thật ra thì em chỉ muốn nghe giọng của anh một chút mà thôi.

"Vậy cúp nhé?"

"Đừng!" Theo bản năng không đồng ý, sau khi lấy lại tinh thần cả khuôn mặt Lưu

Tuyết đỏ bừng, cũng may cách điện thoại di động, cô không sợ bị anh giễu cợt, cho nên anh tiếp tục da mặt dày nói, "Tôi rất thích giọng nói của

em, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện một chút hay không, tùy tiện nói gì cũng được, dù sao tôi không muốn xem TV, cũng không muốn chơi máy vi tính."

". . . . . . Được."

"Hì hì, nghe giọng của anh thì cảm thấy anh rất trẻ, năm nay anh mấy tuổi rồi?" Cô không hỏi tên anh,

bởi vì cô sợ lòi ra, nhưng cô không biết, cô không hỏi mới là sơ hở lớn

nhất, dĩ nhiên, đây là nói sau.

"Điều tra hộ khẩu?"

"Không, không, em tò mò, em chỉ tò mò. Vậy, anh nói với em chút đi." Giọng nói

giống như mang theo một chút làm nũng vậy, Lưu Tuyết tuyệt đối không

phát hiện, lúc này cô giống như cô gái rơi vào biển tình, đang cùng bạn

trai yêu cuồng nhiệt trò chuyện.

". . . . . . Ừ, hơi lớn." Bên kia Doãn Lạc Phong sờ cằm một cái, trả lời.

"Có chút lớn là bao lớn?"

"Ba mươi hai."

"Oa oa, em hai mươi hai, anh lớn hơn em mười tuổi đấy." Mắt Lưu Tuyết cũng

cười híp, "À, em cũng có thể gọi anh là chú. Vậy sau này em gọi anh là

chú được không?"

". . . . . . Khụ, em biết rõ tuổi tôi không nhỏ, sao còn có thể kích thích tôi thế."

"Hì hì, chú ơi, em phát hiện anh thật đáng yêu."

"Khụ khụ." Doãn Lạc Phong sặc một cái, sau đó nhìn bóng đêm đen thùi ngoài

cửa sổ, ánh mắt nhẹ nhàng bay xa, giọng nói Lưu Tuyết truyền tới bên

tai, "A lô, chú à, anh vẫn còn đang nghe chứ?"

Anh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Lưu Tuyết rất vui mừng, cô nói, "À, anh đáp rồi, về sau em liền gọi anh là

chú đấy." Cô nghĩ, anh nhất định không biết, bây giờ những cô gái thích

nhất là gọi một nửa kia của mình là chú rồi, bởi vì cách gọi đó rất thân mật, rất thân mật. . . . . .

"Chú à, anh cao bao nhiêu thế?"

"Không thấp."

"Hả, em đoán một chút nhé, một mét tám trở lên?"

"Không sai biệt lắm."

"Này chú à, đôi mắt của anh có to hay không."

". . . . . . Em hỏi những thứ này làm gì?"

"Em muốn gom góp lại dáng vẻ của chú, nếu như chú là một anh đẹp trai thì

em sẽ không còn cách nào mà tiếp nhận anh rồi, phải biết rằng em mỹ

nhân." Lưu Tuyết vô cùng thăm dò nói.

"Khụ khụ khụ khụ. . . . . ." Doãn Lạc Phong sặc lợi hại hơn.

"Chú à, anh được lời rồi. Em vừa trẻ tuổi vừa đẹp lại có tài, ờ, còn chưa

từng yêu nữa, ừm, giặt quần áo nấu cơm mọi thứ đều biết, còn hiền lương

thục đức."