
hẩm Mạnh Xuyên bật cười,
thì ra anh đợi nửa ngày chính là vì nguyên nhân này, anh chỉnh lại chiếc mũ
trên đầu, đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Cô yên tâm, bằng một thân quân trang
này của tôi thì vẫn có thể đi ra ngoài được.”
Nghiêm Chân như là thở
dài nhẹ nhõm một hơi, “Được rồi, anh đi thong thả, không tiễn.”
“Ai!” Thẩm Mạnh Xuyên
nói, “Tôi nói, cô không nhớ ra mình cần phải nói gì với tôi sao?”
Nghiêm Chân nhìn anh ta,
dường như cũng đang ở đó tự hỏi xem phải nói với anh ta cái gì. Thật lâu sau,
cô nói, “Không có.”
Phản ứng của Thẩm Mạnh
Xuyên chính là vuốt mặt một cái, Nghiêm Chân nhìn anh ta, cuối cùng nở nụ cười,
“Tôi dường như là nên cảm ơn anh. Cảm ơn anh làm cho tôi nhận rõ một chuyện có
thực.”
“Chuyện có thực gì?” Tay
của anh bỗng nhiên dừng lại, có chút không hiểu.
Nghiêm Chân lại lắc lắc đầu,
“Không có gì, anh đi đi. Tạm biệt.”
Đãi ngộ này!
Thẩm Mạnh Xuyên cắn chặt
răng, thời điểm cô xoay người liền kêu cô lại, “Nghiêm Chân, cô thật sự không
nhớ rõ tôi sao? Trước kia, ở đại viện của bộ đội, mùa hè, cô đều đã quên rồi
sao?”
Trả lời câu hỏi của anh
ta là hai chữ rất thản nhiên cùng với bóng dáng rời đi của cô, “Đã quên.”
…………..
…………………
Ở nhà ga thành phố B, Cố
Hoài Việt đem xe dừng ở ven đường, đứng ở cửa chờ Sở Dao.
Một thân quân trang màu lục
chỉnh tề, cộng thêm với dáng người thon dài cao ngất, cho dù chỉ một mình anh đứng
ở cửa ra vào đông người, cũng không dễ dàng bị che lấp. Sở Dao vừa ra khỏi cửa
nhà ga liền thấy anh, mang theo hành lý đi về phía anh, Cố Hoài Việt thấy thế
liền nhận lấy hành lý từ tay cô.
Sở Dao là người phía nam,
lúc còn trẻ làm văn công, cũng ở trong bộ đội mà quen biết Lưu Hướng Đông, sau
khi kết hôn thì không trở về quê nữa mà theo Lưu Hướng Đông đi Sơn Đông, chiếu
cố một nhà già trẻ của Lưu Hướng Đông, ở Sơn Đông đợi mười mấy năm, người cũng
rất hào phóng mà hỏi, “Hôm nay lão Lưu lại làm việc à?”
Cố Hoài Việt cười cười,
đem xe chậm rãi rời khỏi gốc cây kia, tăng tốc hướng về phía sư bộ, “Vâng, công
việc cuối năm tăng gấp đôi, huấn luyện cũng nhiều, Lão Lưu không thoát thân được.”
“Chị đã biết.” Cô giả bộ
tức giận.
“Nhưng mà ngày hôm qua
Lưu sư trưởng nói với toàn sư bộ là hôm nay chị dâu sẽ tới đây.”
Sở Dao nở nụ cười, “Bộ đội
cho dù đón năm mới cũng không thể thanh tịnh, tôi gặp ba người đều thế. Lão
Lưu, Cao Tường còn có cậu nữa, đều không về nhà. Lão Lưu cùng Cao Tường thì
không nói, người nhà đều ở bên cạnh rồi nhưng một mình cậu hàng năm đều mang
theo con nhỏ đến đây đón năm mới…”
Cố Hoài Việt nhếch môi,
“Sẽ không thế nữa đâu chị dâu, năm nay lại nhiều hơn một người?”
“Ai?” Sở Dao tò mò.
Anh nở nụ cười, “Vợ của
em.”
Nói ra ba chữ này, trong lòng
anh cảm thấy rất mềm mại.
Phòng ở của Lưu Hướng
Đông cùng Sở Dao cách phòng ở của Cố Hoài Việt một dãy, Cố Hoài Việt thay Sở
Dao đem hành lý đi lên. Anh ở trong phòng nhìn qua một vòng, phát hiện nước đã
được đưa lên còn có điện cũng không xảy ra vấn đề gì thì mới yên tâm rời đi.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, mới
hơn hai giờ chiều, vốn muốn về sự bộ quan sát trước một lúc nhưng lúc đi qua cửa
nhà mình, anh lại ngoài ý muốn mà dừng lại, nếu không về nhà trước cũng được? Gia
Minh không có ở nhà, cô ấy một mình ở nhà sẽ làm gì? Nghĩ vậy Cố Hoài Việt xoay
người đi vào hàng hiên.
Nghiêm Chân bưng nước
nóng lên, lại một lần nữa thay Thẩm Mạnh Kiều cùng Tưởng Di rót trà. Trên thực
tế ba người đã ngồi đối diện nhau một giờ, hàn huyên về những chuyện không liên
quan gì.
Vẻ mặt của Thẩm Mạnh Kiều
khó nén được sự uể oải cùng mất mát, Nghiêm Nhìn nhìn thấy như vậy thì trong
lòng lại cảm thấy gợn sóng. Trước đây mấy tháng, người con gái trước mặt này vì
tình yêu của mình mà đoạt đi công việc của cô, tự cho mình quyền tiếp cận đứa
con của anh, có thể tiếp cận người nhà của anh. Khi đó cô có cảm giác gì, chỉ sợ
cùng với Thẩm Mạnh Kiều giờ phút này giống nhau hoặc là so với cô thì cô ta còn
đau khổ hơn.
Nhưng mới mấy tháng mà
thôi, mọi chuyện đã thay đổi thành cục diện khác. Nay cô làm người thắng, ngồi ở
chỗ này lấy danh phận là vợ của anh mà tiếp đón hai người kia. Nhưng vì sao cô
không có một chút vui mừng của người thắng nhỉ, thậm chí ngay cả một tia kích động
cũng không có. Cô cũng không biết mình thắng về điều gì, trừ bỏ cái thân phận
kia.
“Mọi thứ chuẩn bị cho việc
đón năm mới đều mua đầy đủ hết rồi sao?” Tưởng Di ôn nhu hỏi, bà cũng là người
từng trải, so với Thẩm Mạnh Kiều thì khống chế cảm xúc tốt hơn.
“Đều mua cả rồi ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Tưởng
Di thở dài, “Hoài Việt cũng không phải không có ngày nghỉ, không nên ở lại
thành phố B đón năm mới, để hai người già ở nhà một mình cũng không tốt.”
“Có Hoài Ninh cùng Hòa
Hòa ở cùng ba mẹ rồi ạ.” Cô dừng một chút, nhớ tới Tưởng Di đại khái còn không
biết về Lương Hòa nên Nghiêm Chân lại nói thêm một câu, “Lương Hòa là vợ của
Hoài Ninh.”
Tưởng Di chớp mắt một
cái, khẽ cười cười, “Thật tốt, mấy đứa con trong nhà đều kết hôn rồi, nhị lão Cố
gia giờ chỉ còn hưởng phúc thôi.”
Nghiêm Chân nở nụ cười,