
dự kiến của người chị dâu kia là Cố
Hoài Việt lại gật gật đầu. Như vậy không có cách nào, cứ đưa lên đi.
Cố Hoài Việt đưa cho cô một đôi đũa, “Ăn chút
gì đó trước đi rồi lại uống.”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Uống trước một ngụm rượu
cho ấm người.”
Nhưng vừa uống liền dừng không được.
Cố Hoài Việt lẳng lặng nhìn cô uống hết một ly
rồi lại một ly. Sắc mặt của cô vốn tái nhợt thì nay lại có một chút ửng đỏ, bàn
tay lạnh lẽo của anh áp lên đó, sự bất an nơi đáy lòng của anh càng ngày càng
tăng lên.
Không thể lại để cho cô uống nhiều như vậy.
“Nghiêm Chân.” Anh nắm lấy tay cô, “Không thể
uống nữa.”
Cố Hoài Việt theo bản năng hạ giọng, như là sợ
dọa đến cô.
“Vậy còn nửa chai thì làm sao bây giờ?” Nghiêm
Chân nhỏ giọng nói, giống như là thì thào nói vậy, “Sao anh lại không uống?”
Anh nhìn nửa bình rượu trước mặt mình rồi nói,
“Nghiêm Chân, chúng ta chỉ cần một chai thôi.”
“Được.” Cô vô thức gật gật đầu, hơn một nửa
bình rượu cô uống rất thoải mái nhưng cũng đủ say.
“Được.” Anh nhìn bình rượu rồi vươn tay cầm lấy
một cái ly, rót đầy hai ly rượu. Anh nhìn hai ly rượu đầy trước mặt rồi lại
nhìn về phía Nghiêm Chân. Cô uống càng nhiều thì hai má càng hồng, hai tròng mắt
như bịt kín một tầng nước, ướt sũng. Cố Hoài Việt nhìn cô một lần nữa, tiện đà
ngửa đầu, đem hai ly rượu vừa rót toàn bộ uống cạn, rượu ở mức 53 độ với sức
nóng đó khiến cổ họng anh thấy đau, lại uống rất nhanh nên bị nghẹn khiến anh
ho khan hai tiếng.
Mà Nghiêm Chân lại úp mặt lên bàn, giống như
đang ngủ.
Cố Hoài Việt nâng cánh tay của Nghiêm Chân, chậm
rãi đi trên đường về chúc viện. Mấy cảnh quân lui tới thấy bọn họ đều nhìn với
ánh mắt tò mò, đều bị ánh mắt lạnh thấu xương của vị tham mưu trưởng nào đó bức
trở về.
Xem ra anh đáng giá quá cao tửu lượng của cô,
cô uống rượu nên đi trên đường cũng có chút lảo đảo, nhưng vẫn kiên trì không
cho anh đỡ cô.
“Anh đừng đỡ em.” Nghiêm Chân đứng ở tại chỗ,
lấy lại bình tĩnh, “Em còn chưa có say.”
Cố Hoài Việt ngưng mắt chăm chú nhìn cô, như
là đang nhìn một đứa nhỏ đang cáu kỉnh, thật lâu sau anh bất đắc dĩ nhếch môi
cười một cái, “Anh không đỡ em cũng có thể nhưng em phải đi cho vững.”
“Em đi vững được mà.” Cô cam đoan, nhưng vừa
bước một bước thì lại lảo đảo, Cố Hoài Việt liền thuận tiện đỡ lấy cô.
Nghiêm Chân nhìn anh, bỗng nhiên dừng lại, “Em
nghĩ đến một câu thơ : Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu .
Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu. *”
Say rượu cộng với ngâm
thơ, Nghiêm Chân làm cho những binh lính đứng ở trạm gác lẫn những người nhà
quân nhân xung quanh đều hoảng sợ, nhưng nhìn sắc mặt của tham mưu trưởng cũng
không dám nói điều gì, đành phải phẫn nộ đem đèn pin tắt đi.
Cô dừng lại một chút,
bỗng nhiên nở nụ cười. Thật tốt nha, cô dễ quên, cô nhớ không được, cô đều đã
quên nhưng sợ là… không thể quên được.
Cố Hoài Việt đưa tay chế trụ cánh tay cô,
không cho cô lộn xộn, động tác nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lòng, “Nghiêm
Chân, đừng nhúc nhích.”
Trán của Nghiêm Chân ấn lên cúc áo đầu tiên của
bộ quân phục, sự lành lạnh của kim loại làm thức tỉnh cảm xúc của cô khiến cô
thanh tỉnh một lát, theo đó mà cô không ngừng hướng về phía trước, sự khó chịu
cuồn cuồn trong lòng làm cho cô thống khổ không chịu nổi, như là ai ở trong
lòng của cô gắn thêm một cây kim, làm lòng cô rất đau.
“Anh biết không? Em cũng muốn quên, em lúc nào
cũng đều muốn quên, em nói với mình đừng miên man suy nghĩ nữa, em nói với mình
là nên vui vẻ lên, em còn kém cỏi thì phải làm cho mình..” Cô dừng lại một chút
rồi mới nói tiếp, “Nhưng con người mà, nếu nghĩ cái gì mà được cái đó thì còn
đâu còn là nhân sinh nữa?”
“Anh biết không? Em hôm nay thấy bà ấy mà
choáng váng, nhưng anh xem bà ấy đã quên, bà ấy đã quên đứa con gái vừa sinh ra
được 2 tháng đã bị bà ấy vứt bỏ này, không tính là cái gì cả nhưng anh nói xem,
bà ấy sao có thể quên đi ba em chứ, em chỉ cần nghĩ tới đó thôi… anh nói xem,bà
ấy sao có thể nói quên liền quên thế chứ…”
Cô lặp đi lặp lại vấn đề này, như một đứa nhỏ
bướng bỉnh tìm đáp án của một vấn đề phức tạp, nghĩ thông suốt thì mọi sự liền
tốt đẹp nhưng không nghĩ ra thì cô sẽ hỏi mãi. Nhưng Cố Hoài Việt làm sao có thể
cho cô đáp án, chuyện này là lần đầu tiên anh nghe cô nói, khiếp sợ qua đi thì
cũng chỉ còn lại sự trầm mặc.
“Em nghĩ nếu không gặp bà ấy thì tốt biết mấy.
Em nghĩ nếu không gặp anh thì cũng thật là tốt.” Cô có chút thống khổ, chẳng sợ
phá vỡ lấy hạnh phúc cả đời của cô, cô cũng không nghĩ lại trải qua một lần.
Anh bỗng nhiên giật mình, sau đó nhẹ giọng
nói, “Nghiêm Chân, đứng vững.”
“Em không đứng.” Cô ương ngạnh lên, “Em không
phải là lính của anh nên anh đừng ra lệnh cho em.”
Thì ra để cho cô uống say lại có hậu quả
nghiêm trọng như vậy. Anh nhỡ kỹ, sau này sẽ không bao giờ để cô chạm vào rượu
nữa, nghĩ xong anh hơi hơi xoay người, cúi người ôm lấy cô, cũng nhanh tay lẹ mắt
khống chế tay chân cô.
“Buông.” Cô giãy dụa, mặt đỏ lên.
Anh một tay ôm cô, một tay đè lên cánh tay của
cô cũng suýt nữa không chịu nổi, “Nghiêm Chân.”