
chơi với nhau rất hòa thuận.
Điện thoại quân tuyến
trong nhà vang lên, đây là lần đầu tiên vang lên khi cô đến đây. Nghiêm Chân sửng
sốt một chút, chần chờ đi nghe điện thoại.
“Alo, là tôi, Thẩm Mạnh
Xuyên.” Anh lúc này đang đứng ở trước cửa trạm gác của chúc viện gọi điện thoại
cho Nghiêm Chân, toàn bộ sự bộ đều biết là người nhà của Cố tham mưu trưởng đến
đây, báo mộ tiếng thì binh lính của người nhà liền chuyển điện thoại.
Nghiêm Chân có chút kinh
ngạc, “Xin chào.”
Thẩm Mạnh Xuyên hít một
hơi thật sâu, “Tôi hiện tại ở cửa chúc viện của nhà cô, mang theo hai người muốn
gặp Cố Hoài Việt, tiện chứ?” Nói xong, anh nhìn Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều
đang đứng chờ ở ngoài trạm gác.
“Hoài Việt, anh ấy không
có ở nhà?” Nghiêm Chân nói. Vợ của Sư trưởng Lưu Hướng Đông là Sở Dao hôm nay đến
doanh trại, nhưng sáng sớm Lưu Hướng Đông cùng các chiến sĩ đi huấn luyện nên
điện thoại sang cho Cố Hoài Việt, nhờ anh đến nhà ga đón Sở Dao đến sư bộ.
“Là hai vị khách quý.” Anh
nở nụ cười, “Nếu không cô thay anh ta tiếp đãi khách vậy?”
Nghiêm Chân lo lắng một
lát, “Mọi người chờ tôi một chút.”
“Được, tôi cũng không vội.”
Tàn thuốc nóng lại một lần nữa rơi lên tay anh, Thẩm Mạnh Xuyên nhíu mày, lẩm bẩm
một tiếng rồi cắt đứt điện thoại. Đi ra cửa trạm gác, anh nói với Tưởng Di cùng
Thẩm Mạnh Kiều, “Cố Hoài Việt lúc này không có ở sư bộ, nhưng người nhà của cậu
ta vẫn còn, cô ấy sẽ lập tức đi xuống đây. Nếu hai người thật sự muốn gặp thì đợi
một chút.”
Thẩm Mạnh Kiều nhíu mày,
“Người nhà?”
“Đúng.” Anh cười cười, tầm
mắt vừa chuyển đến cửa nhà, ý cười càng đậm, “Là vợ của hắn.”
Liên tục vài ngày tuyết
rơi lớn, hôm nay ở thành phố B khó có được ánh mặt trời. Nhưng đi đến cửa nhà,
Nghiêm Chân vẫn theo bản năng kéo chiếc áo khoác lớn, máy sưới trong nhà đủ ấm
nhưng bên ngoài nhiệt độ không khí dưới 0 độ vẫn làm cho cô có chút lùi bước. Nhưng
lúc này, nguyên nhân cô lùi bước không chỉ bởi vì thời tiết, người Nghiêm Chân
nghiêng nghiêng cản ánh sáng mặt trời chiếu xuống, trong lúc nhất thời còn nghĩ
mình hoa mắt.
Ngoài cổng trạm gác là ba
người, một người là Thẩm Mạnh Xuyên, một thân quân trang thì cô có thể nhận ra
được ngay. Hai người còn lại, một người là Thẩm Mạnh Kiều, một người là… Tưởng
Di?
Thoáng chốc cô đứng ngốc ở
đó, vẫn không nhúc nhích.
Kinh ngạc giống như cô
còn có Thẩm Mạnh Kiều cùng với Tưởng Di. Thẩm Mạnh Kiều gắt gao nhìn chằm chằm
người đứng ở cửa kia, Nghiêm Chân, là Nghiêm Chân!
Tưởng Di giật mình nhìn
qua Thẩm Mạnh Kiều, nhíu mày lại, “Mạnh Xuyên, cháu không lầm chứ. Thím không có
nghe nói là Hoài Việt đã kết hôn.”
Thẩm Mạnh Xuyên cúi đầu,
làm cho người khác nhìn không thấy vẻ mặt của anh, “Cháu cũng vậy, cháu vừa
nghe nói. Chúng ta đi thôi.”
Nhìn ba người đang đến gần,
Nghiêm Chân nắm chặt chìa khóa trong tay, sự bén nhọn của chiếc chìa khóa đã
khiến lòng bàn tay cô đau rát, nhờ cô mới phục hồi lại tinh thần.
“Xin chào.” Cô nhìn ba
người Thẩm Mạnh Kiều đang đi tới, thản nhiên mà tiếp đón.
Sắc mặt Thẩm Mạnh Kiều
tái nhợt đến khi đứng trước mặt cô, “Cô không phải từng là giáo viên của Gia
Minh sao? Sao có thể, làm sao có thể là…”
Nghiêm Chân cười cười,
“Đúng vậy, sau tôi lại cùng Hoài Việt kết hôn. Nhận giấy chứng nhận rồi nhưng
chưa có cử hành hôn lễ, hơn nữa chúng tôi cũng không nói cho nhiều người biết.”
Cử chỉ của cô vẫn hào phóng
như trước, nụ cười cũng rất đẹp, không thể phủ nhận, tay của cô cũng càng ngày
càng lạnh… bởi vì biểu tình của một người, từ đầu đến cuối không có gì biến
hóa. Cô nghĩ một chút rồi trừng mắt liếc nhìn Thẩm Mạnh Xuyên một cái, lại nhìn
về phía Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều, “Bên ngoài rất lạnh, mọi người vào trong
nhà ngồi đi.”
Chân mày của Tưởng Di hơi
hơi buông lỏng, miễn cưỡng nở nụ cười, “Cũng tốt, vậy lên lầu ngồi thôi. Lần
trước đến chúc thọ Cố lão gia, Lý Uyển nói Hoài Việt hàng năm đều đến sư bộ ở qua
năm mới. Dì nghĩ việc tham gia quân ngũ thời gian này ắt là cũng có việc hơn nữa
hai bác trai cũng rất thân với nhau, nên dì đến thăm cậu ấy một chút. Cậu ấy một
mình ở thành phố B cũng rất vất vả.”
Nghiêm Chân mỉm cười,
không nói gì.
Thẩm Mạnh Xuyên đứng ở cửa
nhà rồi nói, “Cháu sẽ không lên đâu, hai người cứ lên nói chuyện một lúc, cháu
tùy tiện đi một vòng trong sư bộ rồi sẽ ra cổng chờ hai người.”
Tưởng Di, “Vậy cũng được.”
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn
Tưởng Di một cái, rồi nói với Thẩm Mạnh Xuyên, “Anh hiện tại đứng ở đây đợi tôi
một chút, đợi lát tôi xuống lầu đưa anh ra ngoài.”
Thẩm Mạnh Xuyên chăm chú
nhìn cô rồi nói, “Được.”
Nhìn bóng dáng của Nghiêm
Chân rất nhanh biến mất ở hàng hiên, Thẩm Mạnh Xuyên đứng ở đó chờ cô, trong
lòng có cảm giác không tốt. Anh có phải đã làm sai hay không, có phải anh nên
nói cho cô biết chân tướng khi gọi điện thoại tới nhà? Nhưng không đợi anh tự hỏi
ra kết quả, Nghiêm Chân đã từ trên lầu đi xuống, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nghiêm Chân nhìn anh ta,
“Tôi đưa anh ra cửa, trạm gác nơi này rất nghiêm, người ngoài muốn đi ra cần có
người nhà ký tên.”
T