Quân Hôn Bí Mật

Quân Hôn Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325070

Bình chọn: 10.00/10/507 lượt.

m được bao nhiêu đau đớn

chứ? Nhưng chỉ sợ có người so với cô còn ngốc hơn, nghe thấy cô hỏi như vậy,

thì anh cảm thấy đúng thật nên nói không đau vẫn là tốt nhất.

Nghiêm Chân nhìn anh,

không khỏi nở nụ cười, giống như một cô gái ngốc nghếch đơn thuần vậy.

“Anh lại tính gạt em nữa,

khâu bao nhiêu mũi em không phải không biết.” Bao gồm cả chấn thương cũ trên

đùi của anh, Nghiêm Chân không có cách nào tưởng tượng khác đi được, mà anh đau

như thế nhưng vẫn nhẫn được tới bây giờ.

“Thật sự là đã tốt hơn rất

nhiều rồi.” Anh nhìn cô, “Nhưng sao anh lại cảm thấy em so với anh còn giống bệnh

nhân hơn đó.”

Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt

có quầng thâm.

“Chỗ nào có chứ.” Cô cúi

đầu, lảng tránh ánh mắt nhìn thẳng của anh.

Cố Hoài Việt cũng không

ép buộc cô, giọng nói có chút khàn khàn, “Đợi lát nữa lên giường nằm nghỉ một

lát đi.”

“Không có việc gì đâu.” Cô

nói, “Em chỉ… chỉ có chút lo lắng cho anh thôi.”

Anh cười cười, đưa tay vuốt

mái tóc của cô, “Anh biết.”

Có một loại ăn ý như vậy,

cô không cần nói gì nhiều, chỉ một ánh mắt là anh có thể hiểu được.

Nghiêm Chân ngẩng đầu, hỏi

anh, “Em bây giờ nhìn thật sự tệ như vậy sao?”

“uh.” Cố Hoài Việt ôn nhu

nhìn cô, “Thật là có chút dọa người.”

Nghiêm Chân nhịn không được

bĩu môi, “Anh nhìn gương đi rồi biết, em chỉ biết là người tám lạng kẻ nửa cân

rồi đó.”

Anh nở nụ cười, nhịn

không được muốn nắm lấy tay cô nhưng cô lại chạy mất rồi.

“Chờ em đi hóa trang đã,

em không muốn bị so với anh đâu.” Nói xong, chạy ra

ngoài.

Nhìn bóng dáng của cô, anh bỗng nhiên cảm thấy

an tâm, trong lòng anh bây giờ rất ấm áp.

…………

…………………………

Bởi vì có vợ ở cùng, Cố tham mưu trưởng luôn ngoan

cố lúc này cảm thấy cảm giác dưỡng thương đúng là rất tốt. Nhưng khi anh nhìn đến

phương án trị liệu, thì nhịn không được mà mặt nhăn mày nhíu.

Đồ quân y tay bỏ trong túi áo blouse trắng đứng

ở một bên có chút vui sướng khi có người gặp họa.

Một bên đánh giá biểu tình phát sầu của thủ

trưởng, một bên nhìn Nghiêm Chân cần cù quét dọn. Từ khi cô nói một câu rằng

phòng bệnh cần bảo trì không khí trong sạch thì mới có lợi cho thân thể của bệnh

nhân, thế là người phụ nữ này mỗi ngày đều tổng vệ sinh. Cô ấy quét dọn lau

chùi như vậy khiến cho nữ quân y có chút chột dạ.

“Tôi có vấn đề muốn hỏi cô?” Cô tiến đến trước

mặt Nghiêm Chân.

Nghiêm Chân ngẩng đầu nhìn nữ quân y Đồ Hiểu,

có chút khó hiểu.

“Cô hiện tại đều đem mọi việc vặt trong nhà tới

đây, có phải vì tham mưu trưởng về sau đi lại không tiện mà chuẩn bị không thế?”

Nghiêm Chân không khỏi trừng mắt, “Bác sĩ Đồ,

có người nào lại rủa chính bệnh nhân của mình như vậy chứ?”

Đồ Hiểu cười cười, “Nhìn anh ta mặt mày đều

nhăn lại thì tôi cũng biết được rồi.”

Cái vị quân y này chỉ biết nhiễu loạn quân tâm

thôi, Nghiêm Chân dùng cây lau nhà đuổi cô ấy ra ngoài. Sau khi quay lại thì

phát hiện ra thủ trưởng vẫn ngồi ở đầu giường nhìn phương án trị liệu mà ngẩn

người như trước.

“Anh đừng xem nữa.” Nghiêm Chân nói.

“Sao?” Cố tham mưu trưởng ngẩng đầu.

“Em thay anh đáp ứng rồi.” Nghiêm Chân chống

tay lên cây lau nhà, nhìn anh nói, “Em nói là em đã thay anh làm chủ chuyện này

rồi, ba cũng đồng ý, nói bộ đội không nuôi một bệnh nhân ngoan cố như anh. Cho

nên em đã thay anh mà lo lắng một chút, cảm thấy vẫn nên đồng ý là tốt nhất.”

Thời điểm khi cô nói ra những lời này thì biểu

tình của cô thực nghiêm túc, nhưng Cố tham mưu trưởng cảm thấy được trong lòng

cô đang vui vẻ. Sức khỏe của anh hiện tại làm cho anh không thể phản đối, không

thể không đáp ứng nhưng điều đó làm cho cô vui vẻ như vậy sao?

Cố tham mưu trưởng ho nhẹ hai tiếng, vẫy vẫy

tay với cô, “Em lại đây một chút.”

“Làm gì thế?” Nghiêm Chân có chút đề phòng

nhìn anh, cô hiện tại nên học tập Cố tiểu tư lệnh có tinh thần cách mạng kiên định,

không thể thỏa hiệp.

Cố Hoài Việt nhìn bộ dáng của cô mà bật cười,

“Em lại đây, anh chỉ muốn ôm em thôi.”

Mật ngọt chết ruồi!

Trong đầu nhảy ra hình ảnh tiểu gia hỏa Cố Gia

Minh cảnh cáo cô. Cô chịu đựng!Chịu đựng!... nhưng … không được.

Cố tham mưu trưởng thuận lợi ôm mỹ nhân về.

Nghiêm Chân xoa xoa tóc của anh một chút, một

bên vừa phỉ nhổ chính mình đến tận đáy lòng một bên dùng khẩu khí ra mệnh lệnh

nói với anh, “Này, giải phẫu là nhất định phải làm. Tĩnh dưỡng cũng phải làm,

hơn nữa trong thời gian dài anh không thể chạm nước.”

“Anh chưa nói là không làm giải phẫu.”

“Uh, có giác ngộ.”

“Nhưng thời gian tĩnh dưỡng có dài quá không?”

ý đồ của tham mưu trưởng là cùng với thủ trưởng lâm thời của mình thương lượng.

Nghiêm Chân vung tay, “Không thương lượng!”

Cố Hoài Việt bật cười, bắt lấy tay cô, “Nghiêm

Chân.”

“Anh có kêu tên em một ngàn một vạn lần cũng

vô dụng thôi.”

“Vợ ơi.”

Anh dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ gọi tên cô, tay ôm lấy vòng eo của cô cũng thắt

chặt lại, thế nhưng người trên đỉnh đầu vẫn bất động như cũ.

“Anh… anh làm nũng cũng vô dụng. Giải phẫu phải

làm, tĩnh dưỡng theo yêu cầu của bệnh viện, xong.” Nói xong, cô nhẫn tâm nắm lấy

tay anh tách ra, cầm cây lau nhà tiếp tục lau dọn.


Pair of Vintage Old School Fru