
nhà biết được, khóc đến ngất đi, tỉnh lại thì đòi dù thế nào cũng phải
đưa bà ấy đi bộ đội tìm nó.Thế nào cũng phải đi, Phùng Trạm ngăn cản cách nào
cũng ngăn không được…” Nói tới đây Cố lão gia ngừng lại, nói không được nữa.
Hốc mắt Nghiêm Chân cũng ửng
đỏ, nhanh chóng nắm chặt tay hơn nữa, “Ba, cứ để cho anh ấy nghĩ là mọi người
không biết đi. Anh ấy không muốn ba biết thì ba cứ coi như là không biết đi.”
Cố Trường
Chí ngẩn ra, sau một lúc lâu, thở dài, như là bất đắc dĩ mà thỏa hiệp. Khi tỉnh lại, Cố Hoài Việt hoảng hốt nghĩ mình
còn ở khu thiên tai vì mấy ngày mấy đêm không chợp mắt được, nhất là đầu gối
dính đất cũng không quản nổi mí mắt, ngủ không biết trời trăng gì… nhưng vừa tỉnh
lại thì phát hiện mình nằm trên giường bệnh, đùi phải băng bó bằng băng vải,
nâng người lên một chút là có thể nhìn thấy được.
Cố Hoài Việt giật mình, nằm
trở về.
Nhìn xung quanh trái phải
một vòng thì thấy trong phòng bệnh không có ai.
Anh đang định chống cánh
tay muốn đứng dậy thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên được mở ra. Cố Hoài Việt ngầng
đầu nhìn, là mẹ Cố.
Lý Uyển không biết đã cầm
hộp giữ ấm đựng canh nóng này trên tay bao nhiều lần, sợ canh xương nhanh nguội
nên lại đi hâm nóng lại. Thấy Cố Hoài Việt đã tỉnh lại nên bà vui vô cùng.
Bà buông hộp giữ ấm rồi vội
vàng đi đến bên giường, để ở phía sau lưng anh một cái đệm, dìu anh ngồi dậy. Được
mẹ hầu hạ như vậy, Cố tham mưu trưởng có vẻ không thích ứng được.
“Mẹ, mẹ không cần đỡ con
đâu, con tự ngồi dậy được.” Mở miệng nói thì mới phát hiện ra cổ họng của mình
đau rát muốn chết, anh không khỏi ho khan hai tiếng.
“Con còn nói sao. Không
nhìn xem chân của con đều biến thành cái dạng này rồi mà còn cứng rắn chống đỡ
nữa à.” Mẹ Cố lên tiếng răn dạy anh.
Cố Hoài Việt cười nhẹ, dựa
vào gối đầu mà ngồi dậy.
“Hiện tại mấy giờ rồi ạ?”
Anh nhẹ giọng hỏi.
“Giữa trưa, 12h rồi. Con
nha, ngủ từ tối hôm qua cho tới tận giữa trưa hôm nay rồi đó.”
Quả là một giấc ngủ thật
dài.
Anh cười cười, nhìn mẹ đổ
canh ra cho mình thì nhíu mày. Mẹ Cố đương nhiên hiểu được ý tứ của anh, nên
nói trước, “Không muốn uống cũng phải uống, bác sĩ lúc nãy có nói, đi đứng
không tốt không thể tham gia huấn luyện quân sự gì hết…”
“Không nghiêm trọng như vậy
đâu mẹ.” Anh hơi ngẩn người, nhận lấy bát canh, uống được mấy ngụm sau đó lại
buông xuống.
Lý Uyển nhìn anh nhíu mày
thì chỉ có thể thở dài.
Thấy được sự thất vọng và
thương tâm của mẹ, Cố Hoài Việt nhanh chóng an ủi bà, “Chỉ là tác dụng phụ của
thuốc giảm đau quá lớn, con một chút thèm ăn cũng không có, uống mấy thứ này
như là đi giời sông lấp biển vậy mẹ ạ, không uống được nữa.”
Một câu nhẹ nhàng bâng
quơ như vậy nhưng khi mẹ Cố nghe xong thì hốc mắt cũng đã đỏ lên. Cố Hoài Việt
bật cười, đưa tay lau từng giọt nước mắt cho mẹ mình, “Mẹ đừng khóc, con không
phải vẫn nằm ở chỗ này tĩnh dưỡng rất tốt sao, qua vài ngày nữa thì tốt rồi.”
“Chuyện này có thể vài
ngày nữa là tốt được sao?” Mẹ Cố lại lẩm bẩm một câu, thu dọn hộp giữ ấm, “Ngày
khác mẹ sẽ nấu cho con một chút cháo dinh dưỡng, con không bồi bổ là không được
đâu, biết chưa?”
“Con biết rồi.” Cố Hoài
Việt cười, mẹ Cố lúc này mới lau khô nước mắt, cũng không khóc nữa.
Anh thả lỏng chính mình,
tựa vào chiếc gối mềm sau đầu, trầm mặc một lát rồi nhịn không được mà hỏi,
“Nghiêm Chân đâu hả mẹ?”
Tối hôm qua vì đau nên thần
trí của anh có chút không tỉnh táo, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy cô đang
ngồi bên giường. Tóc tai có chút hỗn độn, quần áo thì có chút đơn bạc, cứ như vậy
mà ngồi bên giường, nắm lấy tay của anh rồi nhẹ nhàng lau chùi miệng vết thương
trên đó. Anh nhớ rõ mình hình như có nói qua cái gì đó, nhưng lại giống như là
không có. Hiện tại tỉnh lại thì không thấy cô đâu, ngay cả ký ức của tối hôm
qua cũng giống như ảo giác vậy.
Mẹ Cố khó có lúc thấy được
biểu tình mê mang như thế của anh, cũng nở nụ cười, còn mang theo giọng mũi trêu
ghẹo, “Vợ của con có thể biến mất đi đâu chứ, con bé đi ăn cơm rồi. Bị mẹ cứng
rắn ép buộc nó nên nó mới vội vàng đi một lúc, bằng không thì không biết con bé
có thể trụ tới khi nào nữa…”
Mẹ Cố vừa nói xong thì chợt
nghe tiếng mở cửa ở phòng khách, mẹ Cố cũng ra mở cửa phòng bệnh thì thấy
Nghiêm Chân mang theo một đống đồ ăn đi đến. Mẹ Cố vừa tiếp nhận đồ ăn vừa nói,
“Con sao lại mua nhiều như vậy, ăn làm sao mà hết được?”
“Dì Chung nói đây đều là
những món ăn vặt đặc sản chỉ có ở thành phố B, con cũng không biết mẹ thích loại
nào nên mua mỗi thứ một ít, mẹ nếm thử trước đi? Cô nói xong liền cởi áo khoác
đi vào trong phòng bệnh, khi thấy Cố Hoài Việt ngồi tựa vào đầu giường, cô chôn
chân ngay tại đó.
Tỉnh, anh tỉnh rồi sao? Cô
nhìn anh, lẳng lặng đứng ở đó.
Anh nhìn cô cười cười, thẳng
đến khi cảm giác thấy nụ cười nơi khóe miệng anh càng ngày càng rõ, cô mới chậm
rãi phục hồi lại tinh thần, đi tới bên giường.
“Anh… anh tỉnh rồi à?” Cô
có một chút không thể tin được, “Anh còn đau không?”
Cô hỏi xong liền cảm thấy
lời này thật là ngốc. Mới có một đêm mà thôi, có thể giả