
mang theo sức nóng của
thuốc lá thì ông mới phục hồi tinh thần lại mà nói với Lưu Hướng Đông, “Cảm ơn
cháu, Tiểu Lưu.”
“Lão quân trưởng, chú đừng nói như vậy.” Lưu
Hướng Đông trước khi được điều đến sư đoàn A thì đã từng làm cấp dưới của Cố
Trường Chí một đoạn thời gan. Một đoạn thời gian kia đối với anh là đoạn thời
gian tâm đắc nhất trong cuộc đời anh, rời không được vị lão thủ trưởng đa tài
này. Trong ấn tượng của anh vị lão thủ trưởng này có danh tiếng như tiếng
chuông lớn, tinh thần quắc thước, nhưng hiện tại ngồi ở chỗ này cũng chỉ là một
người cha đã có nếp nhăn trên khuôn mặt vì lo lắng cho con.
“Bác sĩ ở nơi này giờ đã kiểm tra qua lần nữa
chưa?”
“Vâng, đã kiểm tra rồi ạ.”
“Họ nói như thế nào?”
“Bệnh cũ tái phát, khung xương chân phải bị nứt
ra, hơn nữa do rạn nứt này nên xương hoàn tòan bị lệch vị trí.”
Lời vừa nói ra, lại một mảnh yên tĩnh bao trùm
lấy.
Thật lâu sau, Cố Trường Chí lắc lắc đầu, đối với
người nằm trong phòng bệnh kia mà thở dài một hơi, “Tiểu tử này, luôn cứng rắn
chống đỡ. Cậu nói một người có đầu óc thông minh như vậy, sao lại không biết
suy nghĩ như vậy, chính mình đã chống đỡ không được thì còn lấy cái gì mà làm
liều thế chứ? Đầu óc của tiểu từ này thật là…”
Cố lão gia cũng đã nổi giận lên, Nghiêm Chân
hít một hơi sâu, quay người lại đi ra phía ngoài.
Hốc mắt đỏ lên, nước mắt giống như sắp chảy ra
rồi, cho nên cô không thể đi vào được.
Bước chân của cô có chút hỗn loạn, còn không cẩn
thận đụng vào một người, đánh vỡ cái cốc người nọ đang cầm trong tay. Cô sửng sốt
một chút, thừa dịp người nọ chưa kịp nói gì, cô đã vội vàng ngồi xuống nhặt những
mảnh vỡ kia.
“A, cô cẩn thận một chút, đừng để nó cắt phải
tay.” Người nọ không tức giận, ngược lại còn nhắc nhở cô.
“Không có việc gì… a…” Quả nhiên, vẫn bị cắt một
chút. Nơi bị cắt là lòng bàn tay, đầu nhọn của mảnh vỡ cắm vào đó.
“Nhìn xem, tôi nói cô cẩn thận một chút rồi.”
Người nọ trên đỉnh đầu cô thở dài một hơi, vòng qua Nghiêm Chân đi tìm dụng cụ
quét dọn, dọn sạch những mạnh vỡ.
Mà Nghiêm Chân ngồi trên mặt đất, ánh mắt dừng
ở hai mảnh vỡ nhỏ trong tay, lòng bàn tay của cô có chút đau, chôn đầu vào giữa
hai chân, bả vai có chút run nhẹ.
Không biết qua bao lâu, một bàn tay nhẹ nhàng
vỗ lên bả vai của cô. Một giọng nữ thân thiết nhu hòa kêu tên của cô, “Nghiêm
Chân?”
Nghiêm Chân chậm rãi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn
người trước mặt, nhưng không có phản ứng gì.
Là vợ chồng Chung Lê Anh cùng Tịch Thiếu
Phong. Khi nhận được điện thoại của Lưu Hướng Đông nghe nói Cố lão gia từ thành
phố B đã đi tới đây thì hai vợ chồng cũng lập tức đi tới đây.
Chung Lê Anh kinh ngạc khi nhìn thấy Nghiêm
Chân, chạy nhanh đến kéo cô dậy, “Đúng là đứa trẻ ngốc, sao lại ngồi ở chỗ này?
Hoài Việt đâu rồi, nó thế nào rồi?”
Nghiêm Chân há miệng, không nói chuyện rồi lại
cúi đầu. Tịch Thiếu Phong dùng cánh tay kéo kéo Chung Lê Anh, không cho bà ấy hỏi
nữa.
“Giờ bà ở chỗ này với Tiểu Chân đi, tôi vào
trong xem.” Tịch Thiếu Phong nhìn ra cảm xúc của Nghiêm Chân không ổn định, dặn
dò Chung Lê Anh.
Chung Lê Anh dù sao cũng đã làm quân tẩu nhiều
năm như vậy, điểm sự tình ấy đã sớm hiểu được, bà phất phất tay để cho Tịch Thiếu
Phong đi nhanh. Rồi mang theo Nghiêm Chân đến ghế dài ở bên hành lang bệnh viện
ngồi xuống. Người đến người đi, Chung Lê Anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng của cô, nhưng
Nghiêm Chân lúc này rất bình tỉnh.
“Dì Chung, cháu không sao đâu.”
“Uh, dì biết.”
Chung Lê Anh nói như vậy nhưng động tác ở tay
cũng không ngừng lại, từng chút từng chút trấn an cô, sự lo lắng quan tâm này
làm cho cô như cảm giác được sư nhu hòa từ người mẹ vậy, thật ấm áp.
Cô càng ngày càng nhích lại gần Chung Lê Anh,
Chung Lê Anh tự nhiên cũng cảm nhận được, nắm lấy vai cô, từng chút nhẹ xoa nhẹ
lên lưng cô.
“Nha đầu, cháu làm cho dì bỗng nhiên nhớ tới
thời điểm lần đầu tiên chú Tịch của cháu bị thương.” Bà nhẹ nhàng nói, Nghiêm
Chân cũng im lặng lắng nghe.
“Khi đó chúng ta đang ở Tây Tạng, địa khu Tây
Tạng hiếm khi mới có một lần động đất, chú Tịch của cháu là người đầu tiên tiến
vào khu động đất tham gia cứu tế. Dì ở nhà chỉ biết lo lắng mà chờ, khó chịu
khi phải chờ như vậy, sợ chờ đến khi nghe được một cái tin không tốt. Hì, nhưng
trên đời này có một số việc lại đúng dịp như vậy, dì nói chờ nhưng đúng thật là
cứ chờ mãi như vậy. Cho tới khi chú Tịch của cháu có một cánh tay bị thương, bị
gãy xương không thể nhúc nhích được. Khi trở về thì bọn họ đã băng bó cho ông ấy
tốt lắm rồi, thế mà ông ấy còn ồn ào, dì liền mắng ông ấy là người quân nhân
hàng ngày đâu rồi, đau ít như vậy mà cũng không nhẫn được sao?” Nghĩ đến tình cảnh
lúc đó, Chung Lê Anh không khỏi bật cười, “Sau đó nữa, ông ấy liền dùng sức ôm
lấy bụng, tiếp tục ồn ào kêu đau, quay đầu kêu bác sĩ phải kiểm tra nữa, nói là
viêm ruột thừa cấp tính, nhanh chóng phẫu thuật. Khi đó điều kiện ở đoàn biên
phòng kém, chú Tịch của cháu lại rất đau, giải phẫu xong còn ở ngay tại giường
bệnh mà làm việc, làm được thì ông ấy mới có như bây giờ.”