
hội lần này thì
lý lịch sơ lược của em vẫn nên đem đi, nhìn ra được quyết tâm của em thì cô
cũng không nghĩ để giấy tờ này lại để làm giấy vụn.”
Nghiêm Chân nhận lấy lý lịch
sơ lược của mình, còn cẩn thận đem nó cất đi.
Tống Phức Trân nhìn động
tác của cô, “Kỳ thật cô cũng ôm một tâm tư, cô là muốn nhìn một chút, người có
thể làm cho Gia Minh nhớ mãi món trứng muối ở trong lòng là người như thế nào. Em
phỏng chừng không biết, trước kia mỗi lần gần đến thời điểm đón năm mới Gia
Minh đã đến nhà chúng ta chơi vài ngày nhưng năm nay lại không có. Ông ngoại nó
cũng rất nhớ thằng bé, nói cô đi xem nó một chút có được không? Vì thế cô nhân
dịp rãnh một buổi chiều đi đến trước học của thằng bé, tiểu tử kia lại mập mạp
lên, ở trong lớp cùng bạn học cãi nhau ầm ĩ, gặp cô đi qua thì mới dừng lại.”
Nghiêm Chân nhìn bà ấy,
giờ phút này Tống Phức Trân làm cho cô có chút đoán không ra được bà ấy đang muốn
nói gì.
“Cô hỏi thằng bé, buổi tối
cùng bà ngoại về nhà ăn cơm được không? Tiểu tử kia không tình nguyện mà cự tuyệt
ngay, thằng bé nói là buổi tối còn về nhà cùng em rồi còn ăn trứng gà. Cô khi
đó đã nghĩ rằng, thằng bé dù không gọi em là mẹ nhưng trong lòng thằng bé thì
đã nhận em.”
“Em biết.” Nghiêm Chân
nói.
Tống Phức Trân lấy lại
tinh thần, lại nhìn cô một cái, “Kỳ thật Hoài Việt là một người con rể tốt. Người
làm mẹ như cô cũng có tâm tư, con gái của cô qua đời đã nhiều năm như vậy mà
Hoài Việt chưa có tái hôn, nay rốt cuộc cũng đã kết hôn lần nữa, cho nên cô
cũng chỉ muốn nhìn một chút, người phụ nữ mà Hoài Việt chọn so với con gái của
cô có tốt hơn không.”
Nghiêm Chân tự giễu, “Em
chỉ sợ đã làm cho cô thất vọng rồi.”
“Không.” Tống Phức Trân
nói, “Em so với con gái của cô còn mạnh mẽ hơn, em so với con bé lúc còn nhỏ
còn khéo léo hơn, mà so với con bé lại càng biết săn sóc hơn. Kha Kha từ nhỏ đã
bị cô nuông chiều đến hỏng rồi. Trước kia cô làm việc ở thành phố B, Kha Kha
cùng cô ở nơi đó, sau vì công việc của cô càng ngày càng nhiều, không rảnh để
quan tâm tới con bé nên đưa con bé về thành phố C đi học. Nhưng ba con bé cũng
còn công việc cho nên hiện giờ nghĩ lại, đứa nhỏ này chúng ta đã làm cho nó
thua thiệt rất nhiều. Khi đó con bé ở một căn phòng cũ, cách Cố gia rất gần,
người của Cố gia cũng rất nhiếu cố cho con bé.”
Cái này… Nghiêm Chân cũng
biết rõ.
“Cho nên sau này con bé
muốn cùng Hoài Việt kết hôn thì cô cũng đồng ý. Nhưng không bao lâu cô liền hối
hận, hai đứa nó kỳ thật không thích hợp. Hoài Việt hằng năm tham gia quân ngũ ở
bên ngoài, mà Kha Kha cần nhất là một người bạn. Có đôi khi cô đã nghĩ, nếu
Hoài Việt có thể ở bên cạnh con bé nhiều hơn, tình huống có lẽ sẽ không giống
như bây giờ.”
Tống Phức Trân nhìn ra
ngoài cửa sổ, suy nghĩ hãm sâu trong những ký ức cũ, ánh mắt có chút mê mang. Không
bao lâu, bà phục hồi tinh thần lại bởi vì bà nghe thấy Nghiêm Chân đã nói một
câu, “Giáo sư Tống, kỳ thật người làm mẹ như cô cũng rất ích kỷ.”
Tống Phức Trân hoàn hồn,
nhíu mày nhìn cô.
Nghiêm Chân vẫn giữ ánh mắt
bình thản nhìn bà, thậm chí còn khẽ cười, “Em trước giờ vẫn rất hâm mộ Lâm Kha.
Em hâm mộ cô ấy có nhiều người yêu thương như vậy, có thể có được cuộc sống vô
ưu vô lo. Nhưng hiện tại em nghe cô nói như vậy thì em liền cảm thấy.. kỳ thật
cô ấy cũng thực đáng thương.”
“Nói đi. Sao em lại nghĩ
như vậy?” Sắc mặt Tống Phức Trân khẽ biến.
“Cha mẹ cùng gia đình đều
là thùng rỗng kêu to, chỉ có người ngoài yêu thương mới có thể làm cho cô ấy có
cảm giác được một chút ấm áp, đây không phải là đáng thương sao?”
“Em thì biết cái gì?” Tống
Phức Trân tức giận nói.
Bà ấy sao có thể nói cô
không hiểu không biết cái gì, loại cảm giác này cô đã từng được nếm trãi qua…
“Vậy cô có thể biết được
bao nhiêu?” Nghiêm Chân có chút kích động nói, túi xách trong tay vì cầm không chắc
mà rơi xuống. Cô sửng sốt một chút nhưng cũng không có nhặt lên, giọng nói đã
khôi phục lại bình tĩnh, nhưng có chút khàn khàn, “Em chỉ muốn nói, đừng đem
sai lầm cùng tiếc nuối đặt lên trên đầu người khác, làm cha mẹ cũng cần phải
xem lại chính bản thân mình trước đi đã.”
Trong cuộc đời của Tống
Phức Trân chưa bao giờ bị người nào giáo huấn qua như vậy, làm bà cảm thấy lửa
giận công tâm, “Cô thấy em là có thành kiến với cô. Em còn gì muốn nói thì cứ
nói ra đi.”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Em
đối với cô không có thành kiến gì, cho dù cô không cho em thông qua vòng phỏng
vấn thì cũng không sao. Trình độ của mình tự em có thể biết.” Cô nghĩ một lát rồi
nói, “Có điều em cũng vừa nghĩ có một chuyện, không biết có nên nói hay không?”
“Nói đi.”
“Chính là Gia Minh. Cô có
nghĩ tới thằng bé vì sao lại không muốn đến nhà ông bà ngoại không?”
Tống Phức Trân sửng sốt,
“Một đứa trẻ thì biết cái gì mà nói chứ?”
“Đương nhiên biết.”
Nghiêm Chân nói, “Nhưng cô lại nghĩ rằng thằng bé không hiểu, con gái qua đời
thì liền xa cách cháu ngoại sao? Cô không thấy đó là điều bất công sao? Những
việc này thằng bé đều biết, chỉ là không nói thôi.”
Tống Phức Trân cảm thấy
như bị người khá