
trên tóc em có dính một thứ thôi.” Nói xong anh đưa tay lên lấy xuống một chiếc
lông vịt đưa cho cô. Nghiêm Chân nhận lấy, không nghĩ tới nhất thời như trời
long đất lỡ, cô bị anh ôm chặt trong cái ôm đầy ấm áp của anh, còn chưa kịp đợi
cô phản ứng lại thì nụ hôn của anh đã ép xuống môi cô.
Anh hôn cô không phải là
lần đầu tiên nữa, lần đâu tiên là trò đùa dai của tiểu quỷ kia, chỉ là chuồn
chuồn lướt nước, lần thứ hai là khi anh tức giận, hôn bằng tất cả sự tức giận của
anh, lần thứ ba…
Lần thứ ba Nghiêm Chân chỉ
có loại cảm giác nóng chảy cùng hít thở không thông, điều này làm cho cô có
chút chống đỡ không nổi, thất kinh mà ôm lấy cổ của anh.
Cố Hoài Việt đẩy mái tóc
dài của cô ra, hương thơm nhàn nhạt làm cho anh không tự chủ được mà hôn sâu
hơn, không biết vì sao anh bỗng nhiên muốn hôn cô, nhưng chỉ hôn một chút là tốt
rồi nhưng vừa hôn cô thì liền ngừng không được. Lý trí của anh bây giờ không
còn được bao nhiêu,thẳng đến khi đáy mắt của cô mênh mông một tầng nước thì Cố
Hoài Việt mới buông cô ra, đầu cụng lên trán cô để bình phục lại hơi thở. Cô có
chút khẩn trương, anh nhìn ra được cho nên đành phải buông cô ra.
“Em đi nghỉ ngơi đi.”
Nghiêm Chân ngẩng đầu
nhìn anh, nhưng vẫn đang còn thở phì phò, nói không ra lời. Anh mỉm cười, nhưng
là cười khổ.
“Anh uống nhiều.” Thật
lâu sau, Nghiêm Chân buồn bực nói một câu.
“Uh, anh biết.” Anh nói,
bởi vì uống nhiều cho nên anh mới dễ dàng xúc động như vậy, khó mà ngăn được.
“Nhưng là em không có say.” Cô nhanh chóng
nói, “Cho nên em biết rất rõ ràng.”
“Sao?” Anh nhíu mày nhìn cô.
Nghiêm Chân vùi đầu vào trong lòng của anh,
“Em nói là có thể, Hoài Việt.”
Cố Hoài Việt giật mình sửng sốt, lập tức làm
cho cô ngẩng đầu lên nhìn mình. Anh nỗ lực nhìn sâu vào trong mắt của cô, mới
phát hiện ra trong đôi mắt của cô tràn ngập sự ngượng ngừng, khuôn mặt đỏ rực
càng sáng rực không gì sánh được. Anh đứng dậy ôm lấy cô, Nghiêm Chân hầu như
là vô thức ôm lấy cổ anh để không bị ngã.
“Nghiêm Chân”
“Sao ạ?”
“Chúng ta vào phòng thôi.”
Anh đặt cô lên trên giường, còn chưa đợi
Nghiêm Chân bình ổn lại thì nụ hôn của Cố Hoài Việt đã rơi xuống, những lời lẽ
khác đều bị nuốt lại trong đôi môi mềm mại ấy, tùy ý để cho anh chọc ghẹo đùa
giỡn mà cô không thể nào không đón nhận lấy.
Cho tới khi Nghiêm Chân tưởng chừng như sắp
hít thở không thông nữa thì Cố Hoài Việt buông lỏng cô ra, nhẹ nhàng cắn một
chút lên đôi môi hồng của cô. Nghiêm Chân thử hôn lại anh, chỉ là tiếp xúc một
chút thôi liền cảm nhận được vết thương bị cô gây nên từ mấy hôm trước.
Cô mở đôi mắt đang bị bao phủ một tầng sương
mù, nghĩ muốn nhìn anh nhưng bàn tay của cô đã bị anh chế trụ sau đó để lên
trên bờ vai của anh, Nghiêm Chân thuận thế liền ôm lấy vai anh. Cô nhắm mắt đón
nhận nụ hôn của anh rơi xuống trên mũi cô, cằm rồi cổ…
Nghiêm Chân bị khiêu khích như vậy khiến cho
cô mơ hồ cảm giác được sự động tình của mình. Nghiêm Chân cảm giác được một bàn
tay dọc theo thắt lưng của cô đang chậm rãi đi lên, khẽ xoa bóp nơi nào đó của
cô khiến cho cả người cô run rẩy không ngừng, thân mật đến nỗi không khống chế
được.
“Hoài Việt.” Cô vô thức gọi tên của anh, giống
như đang tìm sự che chở nơi anh vậy.
Mà Cố Hoài Việt đáp lại chính là thả chậm tốc
độ, khẽ hôn lên mũi của cô. Thân thể của cô có vẻ mẫn cảm, anh khiêu khích một
chút đã khiến cô sợ run rồi, “Chúng ta từ từ sẽ đến, được không em?”
“Vâng…” Cô mơ mơ hồ hồ trả lời anh, lập tức cảm
giác được chiếc áo ngực đang mặc trên người bị anh tháo ra, sau đó ngay cả một
chút đồ phòng ngực còn lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể. Cố Hoài Việt rất nhanh
tháo dỡ chướng ngại vật ở nửa người trên của cô, dùng sự ôn nhu lưu luyến để vuốt
ve an ủi Nghiêm Chân, để cho cô thích ứng dần đồng thời khiến cô thả lỏng thân
thể.
Hiệu quả thật sự rất tốt, Nghiêm Chân hầu như
cảm giác được sự động tình của chính bản thân mình, mặc kệ là về mặt sinh lý
hay tâm lý cô đều không thể chống cự, như dây cung đã được kéo căng lên, phát
ra tiếng rên rỉ mê người. Càng làm cho cô xấu hổ chính là tay của anh lúc này
đang bắt đầu đi dần xuống hạ thể của cô, cảm giác có cái gì đó tiến vào khiến
cho cô nhịn không được mà kinh hô một tiếng, cả người vì đau đớn mà run rẩy
liên tục.
“Thả lỏng…” Anh nói xong lại bắt đầu hôn cô,
khiến cho những hờn dỗi cùng thanh âm nức nở đều bị nuốt hết vào nụ hôn đó. Như
vậy không có chỗ phát tiết nên chỉ có thể để khoái hoạt trong cơ thể cô ngày
càng mãnh liệt, cô hầu như là đã chịu không nổi mà khóc lên.
“Nghiêm Chân?” Anh thử gọi tên của cô.
“Anh… anh… anh đừng bắt nạt em…” Mặc dù toàn
thân đều bị quản chế nhưng cô giáo Nghiêm vẫn đang lên án anh, vì toàn thân cô
không còn chút sức lực nào, nên lời nói ra cũng không có uy lực, giống như là
đang làm nũng vậy…
Anh nghe cô nói chuyện như vậy, giống như chú
mèo nhỏ đang nức nở khiến anh càng muốn bắt nạt cô. Cố Hoài Việt cụng đầu trên
cái trán của cô rồi cười nói, “Vậy hiện tại dừng lại hay là để em bắt nạt anh
đây..” Anh hôn lấy vành tai của cô,