
h vi, cử chỉ, lời nói đều
rất phóng khoáng, sao lại làm mấy chuyện đầy nữ tính thế này không biết?
Mặt khác, trong lòng công lúc này đang vui vẻ vô cùng, anh cho rằng người
chỉ nhìn qua cũng thấy là dạng người tốt bụng, yêu thương động vật như
thụ, nhất định sẽ thích mấy thứ đồ kia.
Để tránh việc công tiếp
tục gấp cả đoàn xiếc thú, thụ cảm thấy mình bắt buộc phải tìm đến gặp
anh một lần. Thế là, buổi tối một ngày, thụ lại đến quán cà phê. Ánh đèn của tiệm trong đêm tối càng trở nên rực rỡ, từ đằng xa cậu đã nhìn thấy công không biết đang chuyên chú làm cái gì đó. Đợi đến lúc cậu tiến đến gần, đứng ngay bên ngoài nhìn vào mới thấy…
Công đang gấp giấy.
Trước mặt công là một quyển sách để mở, trên bàn bày rất nhiều giấy, có những cái đã bị vo thành một cục, xem ra đã thất bại không ít lần. bên cạnh
còn có một ít đồ văn phòng như giấy màu, kéo, bút lông…, tóm lại là rất
lộn xộn. Anh gấp rất chăm chú, hoàn toàn không phát hiện có người đang
nhìn mình. Thụ đứng bên ngoài nhìn công tay chân lóng ngóng, lại còn rất kỹ tính, soi từng góc một cho đều, thầm nghĩ: Anh ta chắc chẳng bao giờ biết bộ dạng anh ta lúc này hay ho đến thế nào.
Thụ lại đứng
xem thêm một lúc nữa, sau đó bước vào tiệm, đi thẳng đến trước bàn của
công, gõ gõ lên mặt bàn. Công ngẩng đầu lên, nhận ra người đến là thụ
thì có phần kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây?”
Thụ không nói gì,
chỉ nhìn chăm chăm món đồ trên tay công. Công thấy thế có phần mất tự
nhiên, nói: “Con cá ngày hôm nay gấp hơi khó…”
Thụ: “Anh gấp con ếch cho tôi đi”.
Công vui sướng vô cùng: “Được, cái đó tôi giỏi lắm, không cần nhìn sách cũng làm được”.
Quả nhiên chỉ một loáng sau công đã làm xong, còn tô cả màu nữa. Thụ đặt
con ếch xanh vào lòng bàn tay, nói: “Về sau đừng gấp những thứ này nữa”.
Công lập tức trở nên lo lắng: “Cậu không thích à?”. Khó khắn lắm công mới
nghĩ ra được một phương pháp giao lưu không “quá tầm thường” như thế mà!
Thụ cố ý liếc mắt nhìn đám giấy bị vo viên vứt đi: “Bảo vệ rừng, ai cũng có trách nhiệm”, sau đó đến trước quầy thanh toán, đặt con ếch xanh vào
hộp thủy tinh đựng kẹo, quay người nhìn công đang ủ rũ cúi đầu thu dọn
đồ đạc trên bàn, nói: “Trước khi đến làm ca tối anh qua nhà tôi ăn cơm
chiều đi. Tất nhiên là nếu anh không ngại mỗi ngày đều phải đi chợ mua
đồ đợi tôi tan ca”.
Công cảm động đến mất ngủ cả đêm, A cũng chẳng sung sướng gì hơn. Công
cứ một lúc lại gọi điện cho A thổ lộ tâm tình cảm động, hồi hộp hay rối
bời của mình.
A: “Từ lúc ông quen Chiêu Ninh đến giờ, chất lượng giấc ngủ của tôi càng ngày càng tuột dốc”.
Công: “Ông nói xem mai tôi nên mặc đồ gì đây?”.
A: “Kiếp trước chắc tôi phải nợ ông cả một gia tài chứ chẳng ít, thế nên trời mới phạt tôi kiếp này trở thành bạn ông”.
Công: “Không biết nhà Chiêu Ninh trông thế nào, nhất định là rất sạch sẽ, gọn gàng”.
A: “Tôi về sau cũng không có ý định xuất ngoại, ông có thể không ép tôi đổi giờ sinh học không hả?”
Công: “Lần đầu tiên đến nhà người ta làm khách phải đem quà tới nhỉ? Hay mai tôi mua cân táo đến? Ha ha ha…”.
A: “…”
Công: “Sao ông không cười?”.
A: “…”.
Công: “Tôi thấy rất buồn cười mà…”.
A: “Sao ông không chết luôn đi cho rồi!”.
Cuối cùng cũng đến giờ tan tầm chiều hôm sau, từ sớm công đã xách túi đồ
đứng gần quán cà phê đợi thụ. Thụ nhìn chỗ đồ công mua đến, nhất thời có phần bất ngờ: Không có sườn?
Thụ sống không xa quán cà phê, hai người đi một lát là đến nơi. Lúc lên lầu lại gặp đúng con gái chủ nhà,
cô bé vừa nhìn thấy thụ đã vui mừng gọi to: “Chú ơi, cháu thích mấy con
thú nhỏ mà chú tặng lắm. Cháu còn muốn có một con pikachu, chú có thể
gấp cho cháu một con không?”
Không đợi thụ trả lời, công đã cúi người xuống nói với cô gái nhỏ: “Pikachu chú cũng biết gấp, lần sau chú gấp cho cháu nhé?”
Cô bé nhìn lên thụ rồi lại quay sang nhìn công gật gật đầu.
Đợi đến khi cô nhóc đi rồi, thụ thấy hơi lúng túng, định mở miệng nói gì đó thì công đã chặn trước, điệu bộ vô cùng thành thật: “Tôi thật sự biết
gấp pikachu đấy”.
Thụ: “…”
Sau khi vào phòng, công cật
lực kìm chế nội tâm đang nổi bão, lấy ra một bình rượu vang tặng cho
thụ. Thụ nhất thời không kịp phản ứng lại, có lẽ bởi đây là lần đầu tiên thấy công tặng một món quà bình thường, cậu không quen. Công nhìn thấy
phản ứng của thụ, thấp thỏm không yên: “Cậu không dị ứng với chất cồn
đấy chứ?”.
Thụ bật cười, nhanh chóng tiếp lấy chai rượu: “Không, chỉ đang nghĩ xem để đâu được thôi”.
Lúc này công mới an tâm, có thể nhàn nhã quan sát căn hộ của thụ ở Dương
Thành. Chỗ ở của thụ và bản thân cậu rất giống nhau: sạch sẽ, sáng sủa,
gọn gàng. Căn hộ có hai phòng ngủ, thụ ở một phòng, phòng còn lại để
trống.
Thụ: “Bạn cùng nhà vừa chuyển đi, thế nào, anh có muốn đến ở không?”.
Công lắc đầu: “Không cần đâu, tôi ở chỗ kia quen rồi”.
Thụ gật đầu, đem túi thức ăn vào bếp chuẩn bị làm cơm.
Nấu ba món mặn, một món canh, hai người ăn vèo cái đã hết. Thụ vô cùng vui
vẻ, lâu lắm không có ai ăn cơm cùng rồi. Thụ nói, từ sau tôi sẽ không để cơm lại cho anh nữa, hằng ngày anh cứ qua đây ăn