Old school Swatch Watches
Quán Cà Phê Xy

Quán Cà Phê Xy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321701

Bình chọn: 7.5.00/10/170 lượt.

h sẽ nhắn tin bảo

phải làm gì.

Lại nói đến thụ, sau khi về nhà nghỉ nửa ngày cơ

bản cũng không có gì đáng ngại nữa. Hôm sau đến quán tiếp tục làm việc

như thường lệ, vừa mở cửa đã thấy công xông thẳng vào, mắt đỏ quạch

không nói năng gì, tìm luôn một chỗ ngồi xuống. Thụ kinh ngạc, có điều

nhìn bộ dạng công không ổn lắm, cũng không dám hỏi han gì nhiều, chỉ

thuận miệng hỏi: “Sớm thế này, anh đã ăn sáng chưa?”. Công lắc đầu.

Thụ: “Vậy để tôi đi hâm cốc sữa, làm ít sandwich”.

Công nhân thời gian thụ làm bữa sáng, lập tức gửi tin nhắn cho A: “Làm thế nào?”.

Rất nhanh đã thấy A hồi âm: “Xin lỗi đi, còn có thể làm gì nữa?”

Công ngẫm nghĩ một lúc thấy cũng đúng, liền bắt đầu chuẩn bị tâm lý. Chẳng

bao lâu sau, thụ mang sữa nóng cùng sandwich đến để trước mặt công: “Anh ăn trước, tôi đi dọn dẹp đã”.

Công lập tức giữ chặt lấy tay

thụ, hồi hộp tới mức mặt đỏ bừng: “Tôi… cậu… tôi… cậu… tôi, tôi đi

toilet”, nói xong lập tức chạy thẳng vào nhà vệ sinh, để lại thụ vẫn còn đang ngơ ngác.

Công chui vào nhà vệ sinh ấn số điện thoại A.

A: “Nói xong rồi?”.

Công ngữ khí như đinh đóng cột: “Chưa”.

A bó tay: “Mợ nó chứ, ông bị làm sao thế? Việc này khó đến thế à?”.

Công: “Tôi vừa nhìn thấy cậu ấy liền áy náy, vừa áy náy tôi lập tức không biết phải nói gì nữa cả”.

A: “Việc này có gì mà không nói được? Thôi đi, đừng có lề mề nữa, có gì cần xin lỗi thì xin lỗi đi, nói rõ ràng với người ta”.

Công từ nhà vệ sinh đi ra đã thấy thụ ngồi ở chỗ đối diện mình. Anh vừa ngồi xuống, cậu liền mở miệng: “Kẹo, sách và hoa thủy vu tôi đều nhận được

rồi”.

Cả người công lập tức cứng đờ, vội vàng cất tiếng: “Tôi…”.

Thụ ngắt lời anh, tiếp tục nói: “Chỗ kẹo hoa quả anh tặng, tôi đã cho vào

lọ thủy tinh rồi. Tôi thấy nhìn rất đẹp, rất thích. Hoa thủy vu trắng

anh tặng, xin lỗi, tôi bị dị ứng phấn hoa, không thể để trong nhà hoặc

trong quán được, nhưng tôi cũng không muốn vứt nó đi nên đã tặng lại cho chủ nhà trọ. Bác ấy rất thích, còn vì thế mà miễn một tháng tiền điện

của tôi. Anh xem, đồ anh tặng, rất tốt đấy”, nói xong liền bật cười.

Đúng lúc này, điện thoại của công rung lên, là tin nhắn A gửi, Công liếc qua…

A: Đừng có lề mà lề mề như đàn bà nữa, lúc trước làm không ra gì thì bỏ

qua đi, nhân cơ hội thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một thằng đàn ông.

Thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một thằng đàn ông! Thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một thằng đàn ông! Thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một

thằng đàn ông! Thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một

thằng đàn ông! Thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một

thằng đàn ông!

Công nhất thời như được tiêm đô-ping, bị câu nói

này kích động, anh cảm thấy nếu bản thân không “theo tiếng gọi trái tim

mình, tiến lên như một thằng đàn ông” thì quả thật là đã phụ lòng A đang đứng sau âm thầm cổ vũ rồi. Thế là, công hít một hơi thật sâu, từ từ

đứng dậy. Thụ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người đối diện. Công nghiêng

người về phía trước, gần một chút, gần một chút, lại gần thêm một chút…

Chụt!

Thời gian dừng lại ngay giây phút này. Di động của công lại lần nữa rung bần bật, vẫn là tin nhắn đến từ A:

A, lúc nãy ấn nhầm nút gửi đi luôn rồi. Tôi muốn nói là: Đừng có lề mà lề

mề như đàn bà nữa, lúc trước làm không ra gì thì bỏ qua đi, nhân cơ hội

thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một thằng đàn ông mà

thành thật xin lỗi và cảm ơn đi! Công hôn xong, nhìn thấy thụ mặt đỏ bừng đầy kinh ngạc mới đột nhiên ý

thức được bản thân vừa làm gì. Có điều anh cũng rất bình tĩnh, chỉ liếc

mắt nhìn ra ngoài, điềm tĩnh nói: “Trời sắp tối rồi, tôi đi trước đây”.

Thụ: “…”

Thực ra đối với nụ hôn bất ngờ này, thụ hoàn toàn không thấy tức giận gì,

chủ yếu là kinh ngạc và khó hiểu. Thụ luôn cho rằng công là người hơi kỳ quái nhưng cũng rất thú vị, bởi vậy hành động vừa rồi của anh, cậu chỉ

đơn giản cho rằng đó là phương pháp biểu đạt cảm ơn hay xin lỗi mà thôi. Có điều dù nghĩ vậy, thụ vẫn thấy lúng túng, những ngày sau đó hoàn

toàn không để cơm hay giấy nhớ gì cho công nữa.

Công cũng cảm

nhận được, thế là anh lại bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng cái gì để chuộc

tội. Nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi vừa rồi, anh tặng kẹo, tặng thủy vu, còn tặng cả một nụ hôn, hoàn toàn chẳng có thứ nào tặng đúng cả, đến cả quyển sách cũng là một món quà mang chút tư lợi.

Công hoàn toàn mất tinh thần.

Anh nhìn thấy quyển sách “Năm mươi cách chế biến sườn” mình tặng thụ đặt

trên bàn, thuận tay lật giở vài trang, phát hiện có một trang được đánh

dấu bằng kẹp sách, có lẽ thụ đang xem đến đấy. Công nhìn cái kẹp sách,

nghĩ một lúc, lại lấy một tờ giấy nhớ cắt thành hình kẹp sách, viết lên

hai chữ “Xin lỗi”, sau đó đem cả tờ giấy nhớ lẫn kẹp sách để vào một chỗ khác, trang ghi hướng dẫn làm món sườn muối tiêu.

Sáng hôm sau

thụ đến làm, mở sách ra thì phát hiện không phải trang hôm qua mình xem, còn nhiều thêm một tờ giấy có chữ nữa. Cậu tỉnh bơ đặt tờ giấy kia vào

trang hướng dẫn làm sườn muối tiêu, còn cái kẹp sác