
cơm. Tiền đồ ăn mỗi
người một nửa, ăn không hết thì anh đóng hộp đem đi làm bữa khuya.
Mặc dù công có phần tiếc nuối không còn cơ hội giao lưu với thụ nữa, nhưng
nghĩ đến việc ngày nào cũng được cùng ăn cơm với thụ, liền vui vẻ gật
đầu đồng ý.
Ăn xong cơm, công chủ động xin rửa bát, thụ cũng
không từ chối. Thụ chuyển bát đĩa cho công, chợt nhớ đến chuyện trên cầu thang lúc nãy, mở miệng: “Anh không trách tôi đem chỗ động vật anh gấp
cho người khác sao?”.
Công lắc đầu: “Tặng cậu rồi thì là của cậu, có sao đâu”.
Thụ chăm chú nhìn anh một hồi, nói: “Anh cứ nói dối là mặt sẽ đỏ lên đấy”.
Công nhất thời thất sắc: “A, không phải chứ?”.
Thụ cười phá lên một lúc rồi mới dần dần nén được, nhẹ giọng nói: “Con ếch xanh tôi sẽ không tặng cho người khác đâu”.
Công gật đầu, tai lại hơi đỏ đỏ.
Đến ngày thứ hai đi làm, thụ phát hiện trong hộp thủy tinh có thêm một con
pikachu màu vàng. Thụ nhìn con pikachu, đột nhiên thở phào một tiếng.
Cậu cũng không phải thiếu niên mới chân ướt chân ráo bước ra xã hội, có
rất nhiều chuyện tuy chưa đích thân trải qua nhưng nghe nói cũng không
ít lần. Thật ra từ trước cậu đã cảm thấy công có ý với mình, cứ luôn
thấy kỳ quái thế nào ấy, bởi vậy lúc công đến ăn cơm, thụ còn cố ý hỏi
anh có muốn đến ở cùng không để thăm dò một chút. Có điều đối phương
dường như cũng không phải có ý này, dựa theo tính cách của công, nếu có ý với mình thật thì đã gật đầu đồng ý luôn rồi mới phải.
Hơn nữa, đến ngay cả yêu cầu của một bé gái chẳng quen biết gì còn nhớ kỹ như
thế, thụ nghĩ, có lẽ anh chỉ đơn thuần là dùng cách của mình để thể hiện lòng biết ơn vì cậu đã làm cơm cho anh mà thôi, mặc dù cách này rất dễ
khiến người ta hiểu lầm. Xem ra là bản thân cậu nghĩ nhiều rồi.
Ánh mắt thụ lại chuyển lên thân con ếch xanh, nhớ đến dáng vẻ lúi húi gấp
đồ của công, không khỏi bật cười: Thật ra anh ra là một người rất tốt
đấy chứ. Một ngày tươi đẹp của bạn A
“Sao ông cứ kể cho tôi nghe làm gì thế?”, A vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.
Nói thật, bây giờ A rất hiếu kỳ về thụ. Thằng nhóc công kia miệng thì cứ
“phải duy trì khoảng cách”, “bọn tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi” gì
gì đấy, nhưng mặt mũi lúc nào chẳng xuân tình phơi phới (trong mắt A là
thế) kể cho cậu nghe hôm nay thụ nấu món gì, hôm nay thụ mặc đồ gì, thụ
cười lên đẹp biết bao nhiêu…
Làm ơn đi, ai trước khi đi ngủ lại muốn nghe mấy chuyện này cơ chứ!
Không sai, trước khi đi ngủ.
Từ ngày công và thụ chuyển sang ăn tối cùng nhau, A cuối cùng cũng giã từ
ác mộng “điện thoại lúc nửa đêm”, đổi thành “hội nghị trước giờ lên
giường”. Đối với việc này, A thật sự là không thể hiểu được. Công trước
nay không phải loại người có thể đem chuyện tình cảm cá nhân ra chia sẻ
với bạn bè, cũng đâu còn là mấy cậu học trò mười bảy, mười tám tuổi nữa, chuyện tình cảm của người lớn vừa nhanh chóng vừa đơn giản, đào đâu ra
lắm thứ mơ mộng lãng mạn như thiếu nữ mới lớn thế này. Rốt cuộc đến một
ngày, A cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi công: “Sao ông cứ kể với
tôi mấy chuyện này làm gì?”
Công trầm mặc, rất lâu sau mới đáp:
“Tôi cứ cảm giác là nếu không nói với ai thì tôi sẽ không khống chế được mình mà đi tìm cậu ấy mất”.
Nghe đến đây, tim A đập đánh thịch một cái, trong đầu hiện ngay dòng chữ: Con lớn không nghe cha nữa rồi!
Đó cũng là lý do lúc này A đang giấu công mà ngồi trong quán cà phê nho
nhỏ này: Đã làm công mê mẩn đến thế rồi, thân là cố vấn kiêm thùng rác, A đương nhiên phải đến ngó một cái chứ.
Ngồi trong tiệm cà phê
thưởng thức âm nhạc nhẹ nhàng, quan sát người qua kẻ lại trên đường, A
đột nhiên có chút xúc động. Nhớ đến những đoạn tình cảm trước kia của
mình không khỏi có chút đau thương, sầu muộn, thậm chí đến cả khi thụ
tới trước bàn mình, A vẫn còn đang ngây người nhìn ra cửa sổ.
Thụ: “Xin hỏi quý khách muốn dùng gì?”
A: “Một cốc ‘Thời gian’ đi”.
Thụ: “… Xin lỗi, tiệm của chúng tôi không có loại thức uống đó”.
A: “Cũng phải, thời gian chẳng thể quay lại mà…”
Thụ: “… Xin hỏi quý khách muốn dùng gì?”.
A: “Có ‘Hồi ức’ không?”
Thụ: “… Ông chủ, cho vị khách này một cốc Cappucino!”.
Lúc này A mới quay lại nhìn kỹ thụ, trong lòng đồng thời cảm khái: Mắt nhìn của công quả không tồi. Cappuccino thơm nồng, quả đúng là mang hương vị giống như hồi ức.
Cà phê đã uống rồi, thụ cũng đã nhìn thấy
được rồi, A mãn nguyện đi về nhà. Cậu vừa đi vừa nghĩ: Thân là bạn tốt
của công, bất kể cậu ta có quyết định thế nào thì mình cũng sẽ ở bên
cạnh cổ vũ. A ngẩng đầu, cảm nhận ánh nắng chiếu xuống người mình. Hôm
nay quả là một ngày tốt đẹp.
Giờ ăn tối của công và thụ:
Thụ: “Hôm nay có một vị khách rất kỳ quái đến tiệm”.
Công: “Có chuyện gì thế?”.
Thụ: “Bảo hắn gọi đồ, hắn bảo muốn một cốc ‘Thời gian’, tôi nói không có,
hắn lại gọi một cốc ‘Hồi ức’. Buổi chiều trong tiệm vốn đã bận muốn
chết, anh nói cái tên này có phải là muốn đến chọc tức tôi không?”.
Công: “Sau đó cậu làm thế nào?”.
Thụ: “Tôi tùy tiện gọi cho hắn một cốc Cappuccino, thích uống thì uống,
không thì thôi. Hắn hình như còn trừng mắt với tôi một cái