
n
biết” nhau bởi vậy chỉ mới qua bữa ăn mà thụ đã thấy hai người gần gũi
hơn hẳn.
Công ăn xong liền đem bát đũa đi rửa, thụ nhớ đến mấy hộp cơm được rửa sạch sẽ, cất giọng trêu:
“Bình thường anh ăn của tôi bao nhiêu đồ ăn rồi, sao không thấy trả lời cái giấy nhớ nào thế?”.
Đợi cả nửa ngày vẫn không thấy công trả lời, thụ tưởng anh không nghe thấy, vừa định lặp lại lần nữa thì phát hiện tai công đỏ hết lên rồi. Cậu hơi ngây ra, định mở miệng nói gì đó, lại thấy bộ dạng công vừa rửa bát vừa như đang suy ngẫm điều gì, liền hiếu kỳ hỏi: “Sao thế?”
Công
nhìn cậu một cái, ấp a ấp úng trả lời: “Thật ra hôm nay tới là muốn cám
ơn cậu đã để lại cơm cho tôi… Tôi có món quà nhỏ muốn tặng cậu, lại quên đem theo rồi”.
Thụ đoán công nghe thấy câu đùa vừa rồi nên thấy ngại, trong lòng cũng áy náy, lập tức từ chối: “Dù sao làm nhiều quá
cũng ăn không hết, anh không chê là tôi vui lắm rồi”.
Công lắc
đầu: “Ông chủ bảo ngày mai cậu nghỉ, để ngày mai tôi đến làm ca tối thì
mang đồ theo, ngày kia cậu đi làm sẽ nhận được”.
Dáng vẻ của anh trông rất thành khẩn, thụ cũng không nỡ từ chối, đành vui vẻ nhận.
Sáng sớm hai hôm sau, lúc thụ tới làm, nhớ đến lời công nói hôm trước liền
tìm một hồi trong ngăn kéo, trên giá đựng đồ, nhưng tìm mãi vẫn chẳng
thấy thứ gì đặc biệt. Cậu liền đổi sang tìm trong tủ lạnh, vừa mở ra
liền nhìn thấy một hộp cơm hai tầng lạ mắt, bên trên còn dán tờ giấy nhớ ghi tên thụ. Thụ mở hộp cơm ra xem: tầng trên là nguyên một hộp kẹo hoa quả màu sắc rực rỡ, tầng dưới là một quyển sách, tên “Năm mươi cách chế biến sườn”. Thụ bất giác buồn cười, lấy sách ra, lại tìm một cái lọ
thủy tinh đổ hết kẹo vào.
Cậu không thích đồ ngọt, có điều cho vào lọ thủy tinh nhìn cũng đẹp phết.
Công lúc này, đang nói chuyện điện thoại…
Công: “Tôi làm theo lời ông nói rồi”.
Đầu bên kia là anh bạn A của công. Cậu ta chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả: “Làm cái gì rồi?”
Công: “Thì việc lần trước ông nói ấy, cái gì mà muốn dỗ người ta thì có thể tặng kẹo…”
A hiếu kỳ: “Ông không phải ‘tìm được giới tính thật’ của mình rồi à, còn tặng quà cho con gái làm gì?”
Công: “Tôi không tặng con gái, tặng con trai mà”.
A: “…”.
Công nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Người ta là con trai, có yết hầu, tôi nhìn thấy rất rõ ràng”.
A thở dài: “Lần trước tôi nói kẹo hoa quả màu sắc sặc sỡ có thể dỗ dành
người khác là nói đối với con gái. Ông thấy bao nhiêu thằng con trai
thích ăn kẹo nào?”
Công dập điện thoại cái rầm, trong lòng không ngừng gào thét: “Tặng nhầm đồ rồi!”
Nói thật, lúc này anh vừa lo lắng vừa ảo não. Anh thật tâm muốn biểu đạt
thái độ cảm ơn của mình, kết quả lại chẳng biết đã thành cái thể loại gì nữa. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cuối cùng quyết định nhanh chóng thực
hiện phương án cấp cứu an toàn nhất: Tặng hoa cho thụ.
Nghĩ đến
đây, công lập tức lên mạng tìm hiểu ý nghĩa các loài hoa, dùng phương
pháp loại trừ xong xuôi đâu đấy, quyết định chọn hoa thủy vu trắng, sau
đó gọi điện đến hàng hoa đặt một bó, bảo bọn họ sáng sớm mai đưa đến
quán cà phê. Làm xong xuôi hết rồi, công mới thở phào một hơi nhẹ nhõm,
vui vẻ tưởng tượng bộ dạng thụ khi nhận được hoa, nói không chừng còn
gửi cho mình một tờ giấy nhớ ghi “Rất thích!” ấy chứ.
Đến tối
ngày hôm sau, công đến quán cà phê chuẩn bị vào ca tối. Thụ đương nhiên
không có ở đây, ông chủ đang cắm đầu vào tính toán như thường lệ. Thấy
công đến, ông chủ liền ngồi nói chuyện mấy câu, bảo cả chiều nay một
mình phải ngồi trông tiệm, chẳng biết người ở đâu mà nhiều thế, bận gần
chết. Công thấy kỳ kỳ, hỏi: “Diệp Chiêu Ninh không trông sao?”.
Ông chủ lắc đầu: “Cũng không biết được ai tặng một bó hoa, cậu ấy bị dị ứng phấn hoa, cả buổi sáng khó chịu quá, tôi vừa đến tiệm thì cũng cho cậu
ấy về nghỉ luôn”.
Công nhất thời đần ra.
Làm sao đây,
làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây? Công
nhìn lọ thủy tinh đựng kẹo trên bàn, cả người như ngồi trên bàn chông:
Thụ quả nhiên không thích ăn kẹo, nếu không đã chẳng nhét trong lọ bày
ra đó rồi. Muốn tặng hoa cứu vãn tình thế lại còn hại người ta dị ứng.
Tâm trạng của công từ phút đó phải nói là áy náy vô cùng, mãi đến tận
lúc tan ca về nhà, gọi điện thoại cho A.
A mắt nhắm mắt mở nghe
công kể lại, lệ rơi đầy mặt: “Bây giờ là ba giờ rưỡi sáng, tôi đang chui trong chăn ấm mơ mộng đẹp thì ông gọi điện đánh thức. Thế cũng cho qua
đi, ông không thể gọi điện thoại bàn được à? Cái đồ chết tiệt nhà ông
còn gọi di động! Di động tôi để trong phòng khách không cầm theo! Ông
gọi một lần tôi đã không nhận điện, ông còn gọi đi gọi lại cho đến khi
tôi nhận mới thôi! Ông làm thế mà coi được à?!”.
Công: “… Hay là, tôi cũng tặng ông một bó thủy vu nhé?”.
A: “…”.
Công vô cùng nghiêm túc: “Ông không bị dị ứng phấn hoa đúng không?”.
Vì A nửa đêm nửa hôm đầu tiên là tai bị tàn phá, sau đó mặc mỗi cái quần
đùi chui ra phòng khác lấy điện thoại, cả tinh thần lẫn thể xác đều bị
tổn thương nghiêm trọng, điều kiện trước mắt không cho phép đảm nhận vai trò cố vấn, liền bảo công mai đến quán, lúc đó mìn