Insane
Quán Cà Phê Xy

Quán Cà Phê Xy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321624

Bình chọn: 7.00/10/162 lượt.

h của mình thì chuyển sang đánh dấu chỗ khác.

Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm… thụ phát

hiện bất kể mình đang xem đến đâu, kẹp sách đều xuất hiện một cách vô

cùng thần kỳ ở trang hướng dẫn làm sườn muối tiêu kia, đặt cùng với tờ

giấy ghi dòng chữ “Xin lỗi”. Cậu thật cười không được mà khóc cũng chẳng xong, đây chắc chắn là do công làm. Thế là một ngày, thụ tan ca liền

tha luôn cả quyển sách dạy nấu ăn kia về nhà. Buổi tối công đến quán,

phát hiện thụ mang sách về rồi, nhất thời cảm thấy thụ muốn đoạn tuyệt

quan hệ với mình.

Công không nhịn được, kinh hãi vô cùng.

Khoảng tầm chín giờ tối, có người đẩy cửa bước vào. Công ngẩng đầu lên nhìn,

không ngờ lại là thụ. Thụ bảo mình vừa đi siêu thị mua đồ, ngang qua đây liền ghé vào xem thế nào. Lòng công mở cờ nhưng lại không dám biểu lộ,

chỉ sợ dọa thụ chạy mất, đành phải rót cho thụ cốc nước, làm ra vẻ bản

thân rất bận, đổ một lọ hạt cà phê ra đếm đi đếm lại. Thụ cũng chẳng nói gì, ngồi một bên xem công đếm hạt cà phê. Đợi đến khi uống hết cốc nước liền đứng dậy chào một tiếng rồi đi về.

Công thấy cái túi thụ

cầm đến còn ở trong quán, lập tức cầm lên gọi thụ, nhưng đối phương

chẳng thèm để ý, cứ thế đi thẳng. Công còn đang do dự có nên đuổi theo

không thì một mùi thơm như có như không từ trên tay bay lên khiến công

nhìn vào trong túi: Là hộp cơm đã lâu không nhìn thấy. Công ngây ra một

lúc nhẹ nhàng cẩn thận nhấc hộp cơm ra, vừa mở ra xem…

Cả một hộp đầy sườn muối tiêu nóng hôi hổi.

Câu chuyện về công và món sườn

Lúc công còn nhỏ, trong nhà có nuôi một con chó mực, gọi là Hoa Tuyết. Về

vấn đề tại sao một con chó đen thui từ đầu đến chân lại gọi là Hoa

Tuyết, công giải thích thế này: “Tôi muốn nó trắng hơn một chút!”. Chẳng là lúc nhỏ công có một niềm tin mãnh liệt với thuyết tên tuổi có ảnh

hưởng thần bí đến con người, siêu nhân có thể bay là bởi vì tên người đó là Siêu Nhân. Công còn từng có lúc muốn đổi tên mình thành “Hướng Bơi

Lội” vì nhìn thấy các bạn khác ai cũng biết bơi nhưng chính mình lại

không biết.

Thế rồi vào một ngày tuyết rơi, mẹ công làm món sườn xào chua ngọt, công xung phong nhận việc bưng bát sườn dọn lên bàn. Lúc đó, nhà có một cái vườn, nhìn thấy bên ngoài đột nhiên có tuyết, công

liền vui vẻ bưng cả bát sườn chạy ra ngoài, ngẩng mặt lên trời hét to:

“Hoa tuyết, hoa tuyết…”.

Hoa Tuyết vừa nghe thấy, vui mừng khôn

xiết: Chủ nhân tay cầm một đĩa sườn gọi Hoa Tuyết, chính là gọi mình đến ăn chứ còn gì nữa. Thế là cậu chàng lập tức nhảy bổ lại, gọn gàng nhanh chóng giải quyết sạch bát sườn.

Công mắt trợn tròn, mồm há hốc. Bạn nhỏ công của chúng ra tận mắt nhìn thấy cả đĩa sườn thơm phức ngon

lành chui tọt vào bụng con chó đang vui vẻ liếm mép vẫy đuổi trước mắt,

thật sự tức giận đến không chịu nổi, “oa” một tiếng khóc váng lên.

Từ đó, đối với món sườn, công có một sự cố chấp vô cùng khó hiểu.

Đương nhiên, cái vụ so đo với chó này, công thà chết không nói, bởi thế nếu

có người hỏi công vì sao lại thích sườn, công thông thường chỉ lạnh nhạt đáp một câu: Bởi vì nó khiến tôi nhớ đến lúc còn nhỏ. Thực ra câu này,

nếu nói đầy đủ thì phải là: Bởi vì nó khiến tôi nhớ đến lúc còn nhỏ, cả

bát sườn thơm ngon như thế, ấy vậy mà lại bị một con chó ngu ngốc ăn

hết! Tức chết tôi rồi!

Thế là, công và thụ đã làm hòa với nhau. Mỗi ngày lại giống như trước

kia: Thụ hay đem ít đồ ăn đến để trong tủ lạnh cho công, đôi lúc lại ghi một tờ giấy nhớ viết mấy thứ linh tinh; Công thường xuyên được thưởng

thức món ăn ngon, nhìn mẩu giấy thụ viết nhưng vẫn không hồi đáp lấy một lần.

Về chuyện này, A đã từng hỏi công, sao không viết giấy trả lời thụ. Giao lưu hai chiều như thế mới tốt. Công mặt mũi hiện rõ dòng

chữ “không thể tin được”, đáp: “Như thế không phải là quá tầm thường rồi sao?”

A: “… Mấy việc khác ông làm thì không phải quá tầm thường chắc?”.

Có điều A cũng nhắc nhở công, mặc dù công đã xác định ‘giới tính thật’ của mình rồi, nhưng thụ hình như vẫn là một cậu con trai bình thường mà

thôi, bảo công phải chuẩn bị tâm lý trước đi. Công nghe xong, một lúc

lâu không nói gì, mãi mới mở miệng: “Tôi cũng chẳng nghĩ gì, chỉ là

thích đồ ăn cậu ấy nấu, thật đấy, thật đấy”.

Nói thì nói thế,

nhưng công vẫn không kìm chế được mà muốn tiếp xúc nhiều hơn với thụ.

Anh không chịu viết trả lời trên giấy nhớ, đành phải nghĩ cách khác để

nhấn mạnh sự tồn tại của mình: ví dụ như để một chú ếch gấp bằng giấy

trong hộp cơm được rửa sạch sẽ; ví dụ như để một con hươu gấp bằng giấy

trong hộp cơm được rửa sạch sẽ; ví dụ như để một con thỏ gấp bằng giấy

trong hộp cơm được rửa sạch sẽ…

Khoảng một tháng sau, thụ nhìn thấy trên bàn một đoàn thú: “Ừm, hay là tô thêm màu nhỉ, chừng này đủ để mở một vườn thú rồi”.

Nói thật, thụ chẳng có cảm giác gì với mấy thứ này, toàn bộ đều đem cho con gái nhà chủ trọ hết. Cô bé đó thích lắm, kéo tay cậu nói: “Chú ơi, cháu sẽ về nói mẹ giảm thêm cho chú một tháng tiền điện nữa”. Thụ quả thật

dở khóc dở cười, có điều trong lòng cậu lại vô cùng rối rắm. Về lý mà

nói, ngoại hình của công cũng rất tuấn tú, hàn