
ớng, Phượng Triêu Hoa đi gặp
Nam Lăng vương, còn Long Liễm Thần thì đến khách điếm Bách gia gặp Trần
Minh Hiên.
Bên ngoài thư phòng của Nam Lăng vương, Cát Đại, Tô
Tứ, Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục mặt mày ai nấy cũng đều nặng nề, thấy
Phượng Triêu Hoa xuất hiện sắc mặt càng giăng đầy mây đen, u ám ngưng
trọng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Phượng Triêu Hoa ngạc nhiên hỏi,
rất ít khi thấy mấy vị huynh trưởng đồng thời xuất hiện trước cửa phòng
nghĩa phụ thế này.
Mọi người lắc đầu không nói.
Cát Đại nói, "Nghĩa phụ chờ muội đã lâu rồi, mau vào đi."
Phượng Triêu Hoa nhíu mày mang theo đầy bụng hồ nghi bước tới gõ nhẹ cửa phòng gọi, "Nghĩa phụ."
"Hướng Hoa à! Mau vào đi." Trong giọng nói của Nam Lăng vương mang vẻ xúc
động, có phần vui sướng như gặp được người đã xa cách lâu ngày nay mới
gặp lại.
Phượng Triêu Hoa đẩy cửa vào thì thấy Nam Lăng vương đang ngồi trước bàn đọc sách phê duyệt văn kiện, nhìn dáng vẻ hơi bận rộn.
Nam Lăng vương để cây bút trong tay xuống nhìn Phượng Triêu Hoa. Trên
khuôn mặt già nua một chút vui mừng cũng không có mà ngược lại chỉ toàn
nét sầu muộn lo lắng.
Người tỉ mỉ nhạy bén như Phượng Triêu Hoa
sao có thể bỏ qua điểm này, trong lòng bắt đầu hơi hoài nghi nhưng không hỏi ngay, bởi vì nàng biết, chuyện nghĩa phụ đã cố muốn giấu thì sẽ
không để người ta biết.
Nam Lăng vương trầm ngâm hồi lâu mới thở
dài nói: "Chắc hẳn con đã nghe mấy ca ca của con nói rồi, ta muốn đưa
Tiểu Phong Tranh lên núi Tiểu Hàn."
"Có nghe nói rồi. Nhưng con có phần không hiểu về quyết định này của người."
"Ta sẽ kể cho con nghe một câu chuyện xưa, nghe xong con sẽ hiểu." Nam Lăng vương dừng một chút mới nói tiếp, "Vốn chưa định nói cho con biết sớm
như vậy, nhưng con đã tra ra được Vương Bảo Khánh nên ta sẽ không giấu
con nữa, nói cho con biết sớm một chút để con có tính toán sớm cho tốt
hơn."
Phượng Triêu Hoa nghe mà lòng cảm thấy nặng nề. Chẳng lẽ chuyện tạo phản có liên quan đến nghĩa phụ sao?
Nam Lăng vương nhướng mắt nhìn về phía Phượng Triêu Hoa, nhưng ánh mắt đó
lại không giống như thật sự đang nhìn nàng, mà trở nên mơ màng xa xăm
như thể ông đang nhìn thứ gì khác hay người nào đó....
Một lúc
lâu sau Nam Lăng vương mới than nhẹ một tiếng rồi bắt đầu kể lại câu
chuyện yêu hận gút mắc xa xưa không hề muốn ai biết đến.
....
....
Phượng Triêu Hoa bên kia đang phải đối diện với biến cố lớn nhất trong cuộc
đời nàng, thì Long Liễm Thần bên này cũng chẳng có bao nhiêu bình yên.
Long Liễm Thần đi băng qua đại sảnh đang tính bước ra cửa thì sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi.
"Long công tử."
Long Liễm Thần quay đầu thì trông thấy một mỹ nam tử mặc áo trắng đang nhìn
mình. Vừa nhìn đã biết người này là một quân tử khiêm tốn ôn tồn nho
nhã, nhưng trên gương mặt bình tĩnh kia lại mang đậm vẻ bi thương khó
diễn tả bằng lời.
Thanh Phong Phổ đến gần nói: "Tại hạ Thanh Phong Phổ, là tam ca của tiểu thất."
Tam ca? Chính là vị tam ca có tình cảm sâu sắc nhất với y, vị tam ca đã vì y mà trồng cả rừng Hương Tuyết sao? Thâm tâm Long Liễm Thần thoáng chốc
hình thành phòng tuyến, nhưng trên mặt chỉ biểu hiện sự ung dung điềm
nhiên nói, "Thì ra là Thanh Tam Thiếu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Công tử có thể nán lại thêm một lát không? Ta muốn cùng huynh nói chuyện một chút." Thanh Phong Phổ lạnh nhạt nói.
"Nói chuyện gì?"
"Công tử biết mà."
Long Liễm Thần lập tức căng thẳng, chẳng lẽ hắn biết tâm tư của mình đối với Phượng thất rồi à?
Long Liễm Thần trầm tư một lát rồi nói: "Đến khách điếm Bách gia được chứ?"
"Được."
....
....
Không lâu sau hai người đi tới khách điếm Bách gia.
"Tam công tử, ngài đã tới."
Tiểu nhị không nhìn Long Liễm Thần mà chỉ nhiệt tình chào mời Thanh Phong Phổ.
Long Liễm Thần thầm cười khổ, chọn tới chọn lui cuối cùng vẫn chọn trúng địa bàn của người ta, xem ra, một khi đã tới thành Nam Lăng này chắc chắc
sẽ không thoát khỏi có liên qua đến Nam Lăng vương được.
Thanh Phong Phổ nói: "Phòng chữ Thiên số một."
"Dạ." Tiểu nhị vội vàng dẫn đường cho hai người.
Chỉ chốc lát sau, dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị hai người đã tới được phòng chữ Thiên số một.
Thanh Phong Phổ vừa ngồi xuống vừa nói với tiểu nhị, "Đi xuống đi, đừng để người khác đến đây quấy rầy."
"Dạ." Tiểu nhị lui ra ngoài tiện thể đóng luôn cửa phòng lại.
Ngay sau đó Thanh Phong Phổ cũng đi thẳng vào vấn đề: "Rời khỏi Nam Lăng trở lại Kinh Thành đi."
Long Liễm Thần ngạc nhiên hỏi, "Có ý gì?"
"Tiểu thất đã nói cho ta biết thân phận của huynh. Nơi này không thích hợp
cho huynh ở lại, hoàng cung mới là nơi huynh cần đến." Thanh Phong Phổ
thản nhiên nói.
Long Liễm Thần nghe xong mặt lập tức tối sầm,
không vui trầm giọng nói, "Đa ta đã nhắc nhở. Chỉ là, nếu hắn đã nói cho ngươi biết thân phận của ta chắc ngươi cũng nên biết, cả thiên triều
này không có nơi nào mà ta không thể ở."
"Ngoại trừ Nam Lăng."
Thanh Phong Phổ hờ hững nhìn Long Liễm Thần nói: "Trở về hoàng cung đi,
đây là chuyện tốt cho cả huynh lẫn tiểu thất."
Long Liễm Thần cười lạnh nói: "Nói cho cùng, không phải ngươi muốn ta r