
nhà mình đây mà? Tôi tức giận quát hỏi: “Ông có mang
theo chìa khóa?” Hắn bỏ ngoài tai tiếng quát giận dữ của tôi, nhếch mép cười một
cách bí hiểm: “Sao hả? Trúng tim đen rồi phải không? Nên cô mới không dám thẳng
thắn trả lời câu hỏi của tôi?” hắn đang nói về mình và Chân Hy? Mà sao hắn lại
biết mình yêu thầm Chân Hy nhỉ?
“Ha ha! Nhìn mặt cô kìa, đỏ hết rồi kìa. Xem ra đó là sự thật
rồi chứ gì?” Hẳn là cơn tức giận cực lớn đã khiến cho tôi quên mất phòng bị,
nên mới sơ ý làm lộ nhược điểm của mình. Tôi liền đánh trống lảng sang chuyện
khác: “Mắc mớ gì đến tôi chứ? Tôi đang hỏi ông đó. Rõ ràng là có mang theo chìa
khóa, sao còn cố ý đến tìm tôi? Ông có ý định làm cho tôi mất mặt trước người
khác ngay từ đầu phải không?”
Hàn Tuyết Hàm bắt chước lại lời nói của Chân Hy trên cuộc hội
nghị: “Tôi muốn cám ơn cô bạn Cinrella lúc nào cũng ở bên cạnh ủng hộ tôi…” Tôi
cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Ông… Nghe những lời đó ở đâu vậy?”
Hàn Tuyết Hàm trả lời: “Tôi đến đây tìm anh tôi, kết quả là
tính cờ bắt gặp được chuyện hay ho thế này. Cô biết không, bây giờ đã trở thành
địch của tất cả phụ nữ trong trường học này rồi đấy!”
Tôi nói: “Cho nên… Cho nên ông mới nhân cơ hội này, giả vờ đến
lớp học mượn chìa khóa của tôi chơi thêm một vố khiến tôi càng thêm thảm hại phải
không?” Hắn đắc ý khoe khoang thành quả mà hôm nay hắn đạt được rằng: “Đừng nói
khó nghe như thế! Cô cũng thấy đó, đến lớp trêu ghẹo cô cũng vui lắm chứ bộ. Đặc
biệt là cô chủ nhiệm ngốc nghếch của cô đó, quả đúng là một bà cô đang ở trong
cơn khát muốn có bạn trai.”
“Ừ! Ông cứ lấy nỗi khổ của người khác làm niềm vui đi. Ông
cho rằng làm như thế là hay lắm hả? Hoàn toàn sai lầm. Thật ra ông mới là người
ngu ngốc nhất trên thế gian đó. Đồ xấu xa! Ông có biết bộ mặt ông kinh tởm đến
mức nào không hả? Đồng tính! Thích đàn ông sao lại còn đi chọc phá phụ nữ nữa
chứ? Bại hoại!” Sau cơn quát mắng, cuối cùng tôi cũng đã thoát khỏi cơn phẫn nộ.
Lâu lắm rồi tôi mới được quát mắng một người một cách thong thả như thế này.
Không, phải nói là hắn không phải là người, nếu là người hắn sẽ không làm ra những
việc đáng khinh bỉ như thế này.
“Giận rồi hả? Đồ ngu ngốc! Nếu không nhờ tôi sao cô có thể
nghỉ học về sớm được chứ?” Hừm! Hắn không hề có một chút ý sám hối, thật là một
người có da mặt dày.
“Đứng lại! Cướp! Cướp!...” “Ui da!” Tôi chưa kịp phản ứng,
thì có ngay một bóng người chạy ngang qua, bộp một cái đạp vào đôi giày vải trắng
tinh của tôi. Má ơi! Không biết hôm nay là ngày gì nữa? Không hiểu sao tất cả mọi
chuyện xui xẻo đều đồng loạt đổ ập lên đầu tôi? Á! Đó không phải là?... Trong
khoảnh khắc người đó chạy ngang qua, tôi mơ hồ nhận thấy một khuôn mặt vô cùng
quen thuộc.
“Đứng lại mau!... Bớ người ta! Cướp! Cướp!...” Lại thêm một
bóng người phì nộm vừa hô hoán vừa đuổi theo chạy ngang qua tôi. Khi tôi chưa kịp
có bất cứ nào, Hàn Tuyết Hàm đang ở cạnh đột nhiên lập tức chạy đuổi theo hướng
hai bóng người vừa chạy ngang qua. Đã xảy ra chuyện gì thế này? Tôi như mất tự
chủ, nhấc bước chạy đuổi theo bọn họ.
“Tên cướp” là một người con gái trẻ tuổi, còn đuổi theo cô
ta là một người đàn ông trung niên. Hàn Tuyết Hàm, không hiểu hắn muốn làm gì nữa?
Lẽ nào hắn lại muốn làm “hiệp sĩ trừ gian diệt bạo” chạy theo bắt cướp? Không!
Không thể nào như thế được? Tôi không tin hắn lại là người nghĩa hiệp như thế!
Có lẽ hắn đã phải lòng nữ tướng cướp trẻ tuổi đó hoặc là người trung niên kia?
Ha ha! Đâu phải hắn không có “tiền án” về việc đó, còn nhớ lúc trước ở trước cửa
khách sạn Thiên Nhĩ, đã xảy ra một chuyện “kinh thiên động địa” sao? Người đàn
ông quỳ xuống năn nỉ hắn tha thiết không phải cũng là một người đàn ông trung
niên? Không biết chút nữa sẽ lại xảy ra chuyện kinh hoàng gì nữa đây?
Bất chợt tôi có cảm giác tội lỗi vì đã cười trên sự đau khổ
của người khác. Hứ! Ai bảo đó là chuyện xấu hổ của Hàn Tuyết Hàm chứ? Loại người
xấu xa như hắn?...
Á! Cái gì mà chói mắt thế này? Đôi môi của tôi bỗng nhiên bị
một luồng ánh sáng kì lạ làm đau rát cả mắt. Tôi nhìn thẳng về phía trước, nơi
rẽ ngoặt ở đầu đường, thì thấy có một bóng người cao ráo đang dựa vào tường.
Chiếc áo khoác trắng mà người đó đang mặc dưới sự phản chiếu của ánh nắng mặt
trời toát ra một vòng vòng hào quang lấp lánh như thiên sứ, đôi tay săn chắc của
anh ta đang khoanh trước ngực, một chân đạp trên tường trông thật phong trần.
Khiến tôi như say xẩm mặt mày, ngẩn ngơ cả người.
Ngoài Chân Hy ra, đây là người con trai thứ hai trong đời mà
tôi khen ngợi có dính đến hai từ “thiên sứ”. Chàng trai “thiên sứ” nhẹ nhàng
cúi đầu xuống, những sợi tóc dài được thả tự do tung tăng bay lất phất trước
sóng mũi của anh ta, pho ra vẻ mặt suy tư đẹp như một pho tượng Hy Lạp. Trên
cánh tay của cậu ấy có quàng theo một cái áo khoác ngoài màu xám ka ki.
Áo ka ki màu xám? Lẽ nào?... Lẽ nào anh ta là?... Tôi không
thể chịu đựng được sự tò mò của mình nữa, chạy lên phía trước xem rõ thực hư.
Khi khuôn mặt ấy càng lúc càng rõ rệt, nét mặt càng lúc càng phân m