
inh… Chiếc
bông tai hình chữ thập màu bạc tỏ sáng dưới ánh mặt trời… Đâu óc tôi bắt đầu
càng lúc càng choáng váng… Lạy trời! Quả là một sự trả giá quá đát. Anh chàng
siêu đẹp trai khiến tôi phải tò mò, không ngờ lại là… Hàn Tuyết Hàm!
Bất giác tôi như ngất đi. Mới lúc nãy hắn vẫn còn đẹp như một
bức tượng Hy Lạp, nhưng khi nhìn thấy tôi hắn liền hiện nguyên hình quát: “Nhìn
gì mà ghê thế, bộ chưa thấy ai đẹp trai bao giờ hả? Đồ ngốc!”
“Xí! Ai thèm nhìn ông chứ. Vô duyên vô cớ đứng ở đầu hẻm ẹo
qua ẹo lại làm dáng làm chi vậy. Thật là…” Tôi không có cách nào thoát khỏi sự
thật phũ phàng này, không ngừng cảm thấy hối tiếc với việc mình nhìn lầm hắn ra
một anh chàng đẹp như thiên sứ.
Hắn bỗng nhiên giở giọng nghiêm túc lạ thường nói với tôi:
“Này! Cô không thể dịu dàng một chút được sao? Xem như vì anh trai tôi giả vờ dịu
dàng nữ tính một chút cũng đâu có mất mát gi đâu? Yêu thầm Chân Hy lại không
dám mở miệng ngỏ lời, mà còn đứng ở một chỗ mở to mắt nhìn anh ấy thân mật với
người con gái khác. Sao cô ngốc thế?”
Trời! Tôi hít ngược một hơi lạnh vào lòng, tự nhủ: Sao hắn lại
biết mình yêu thầm Chân Hy nhỉ? Như bị con dao sắc nhọn đam vào điểm yếu, tôi
trở nên bàng hoàng bất an, giận đến nỗi đỏ cả mặt mà vẫn không thể nặn ra một
câu để phản bác lại hắn. Tôi ngại ngùng lí nhí với một giọng còn nhỏ hơn tiếng
muỗi bay: “Nhưng… Nhưng người ta sinh ra đã nhút nhát như thế rồi! Vả lại Chân
Hy chỉ thích con gái xinh đẹp, ngọt ngào, dịu dàng nữ tính, tôi có giả vờ đến mấy
vẫn không thể so sánh với Thân Ân Thể được…”
Đáng chết, tôi có cảm giác mình không đánh mà khai. Thật
không hiểu sao mọi khi đề cập đến vấn đề nào dính đến Chân Hy, đầu óc tôi lại
trở nên thiếu thiểu năng nhứ thế. “Ha ha! Xinh đẹp?...” Hắn không một chút nể mặt
tôi, phá lên cười như nắc nẻ.
“Ông…” Tôi cảm thấy trong lòng mình như bị ai đó chà đạp,
đau nhói không ngừng. Tôi như không còn nhịn được nữa liền quát lên: “Ông câm
miệng lại!” Trong giây phút đó, trong mắt tôi không chỉ có nước mắt do tức giận,
mà còn có sự tổn thương không gì có thể so sánh được và sự tuyệt vọng.
“Ha ha!... Ngọt ngào?...” Hắn càng cười điên cuồng hơn, ho sặc
sục một hồi như bị nghẹt thở. Ngừng lại một hồi, rồi hắn lại tiếp tục một trận
cười nghiêng ngả. Cánh tay đang vỗ trước ngực hắn nhà nhẹ run rẩy. Tôi vẫn nghĩ
rằng hắn đang cười ngạo tôi, nhưng rõ ràng Hàn Tuyết Hàm còn kèm theo một sự bi
thương và buồn bã, trong đôi mắt trắng phau lấp lánh những giọt nước mắt trong
suốt. Rõ ràng… Rõ ràng đó là nước mắt?... Tôi cảm thấy hơi kinh ngạc. Rốt cuộc…
Đã xảy ra chuyện gì với hắn?
Bất chợt Hàn Tuyết Hàm ý thức được sự không ổn của mình, liền
giả vờ dụi dụi vào khóe mắt, và vẫn còn hung hăng quát mắng tôi: “Đồ con gái ngốc!
Tôi bị cô làm cho cười muốn đau bụng.” Nói xon hắn vứt một vật giống như là
khăn giấy xuống đất và bỏ đi với một dáng dứt khoát. Hừ! Mất vệ sinh quăng rác
tùm lum, mà còn tỏ ra ta đây rất phong độ? Tôi nhặt lấy vật quăng xuống đât chuẩn
bị quăng vào thùng rác… Khi mắt tiếp xúc vào vật đó, bất chợt toàn thân tôi
rùng mình ớn lạnh.
HỌ TÊN: THÂN ÂN THỂ. GIỚI TÍNH: NỮ. NGÀY SINH: NGÀY 26 THÁNG
2 NĂM 1987. TRƯỜNG: HỌC VIỆN QUÝ TỘC THÀNH QUYÊN. Đây không phải là phù hiệu
trường đây sao? Mà còn là phù hiệu của Thân Ân Thể nữa chứ. Sao nó lại nằm
trong tay của Hàn Tuyết Hàm? Á! Tôi hiểu rồi, cô nữ tướng cướp lúc nãy chạy
ngang qua đạp vào đôi giày của tôi chính là… Thân Ân Thể? Không! Chắc là có sự
nhầm lẫn rồi, làm sao có thể như thế được?
Tuy rằng cô ta là tình địch của tôi, nhưng thật lòng tôi phải
công nhận rằng, cô ấy đích thật là một người vô cùng hoàn mĩ. Từ khuôn mặt xinh
xắn, thân hình gợi cảm, giọng nói, cử chỉ,… Không có thứ gì của cô ta không tỏ
ra quý phái và trang nhã. Huống chi cô ta còn sinh ra ở một gia đình quyền quí,
cha là cổ đông lớn của một công ty hợp tác đầu tư nổi tiếng trong thành phố
này. Bởi thế, cô ta sao lại có thể là một tên cướp chứ? Nhất định là mình hoa mắt
nhìn lầm rồi.
Nhưng… Cái phù hiệu trường học mình đang cầm trên tay thì phải
giải thích thế nào đây? Để thỏa mãn trí tò mò của mình, tôi liền dáo dác tìm kiếm
bóng dáng của Hàn Tuyết Hàm, để chặn hắn lại hỏi cho ra lẽ. Thật khó hiểu, sao
hắn lại biến đi đâu nhanh thế không biết? Lẽ nào hắn lại là “hồn ma bóng quế”?
Thất là hết biết! Lừa người ta ra khỏi lớp học xong rồi lại
biến đi đâu mất, hắn quả là một tên xấu xa kì quặc! Nhưng như thế cũng tốt
thôi, bởi vì mỗi lần chạm trán với hắn thì hai chúng tôi lại giống như sao chổi
đụng địa cầu.
Lâu lắm rồi mới được thanh tịnh như thế này. Mình phải nhân
cơ hội này ghé tòa soạn một chuyến, sẵn tiện xem xem có việc gì để làm thêm, kiếm
chút tiền xài mới được. Nghĩ là làm, tôi đưa tay ngoắc một chiếc taxi đang chạy
đến. Bỗng có một người chạy nhanh qua mặt tôi, mở chiếc taxi thoắt một cái ngồi
vào trong ngay. Cơn lửa nóng giận của tôi lập tức đã tăng lên mạnh mẽ, rõ ràng
chiếc taxi đó do mình đón trước, sao lại có người ngang ngược giành giật như vậy
chứ?! Xem ra