
hông? Lẽ nào em không tự đặt câu hỏi có thật
anh là anh chàng Trần Thế Mỹ(13) bạc tình bạc nghĩa, vì phú quý vinh hoa mà bất
chấp tất cả hay không? Em không thấy có gì trúc trắc trong chuyện này ư? Hay là
tại em không đủ tin tưởng anh?”.
Giọng anh lên cao bất ngờ khiến Phùng Hy giật nảy
mình, cốc nước nghiêng đi, đổ một ít ra váy. Cô khẽ lấy tay lau đi, đưa ra kết
luận giống như kết luận của cô đối với cuộc hôn nhân ngày trước, “Cho dù là thế
nào, chúng ta đều không thể quay về thời quá khứ được nữa. Cho dù là em hiểu
lầm anh hay anh có nỗi khổ riêng của mình, chúng ta đều đã đi trên hai con
đường. Kết quả là như vậy mà thôi”.
“Ha ha, được, hiện giờ em bình tĩnh thật đấy, tỉnh táo
thật đấy! Nếu không phải là Mạnh Thời thì em dám nói chúng ta không thể bắt đầu
lại từ đầu được hay không?”. Phụ Minh Ý hận sự bình thản của Phùng Hy, hiện giờ
ngay cả nguyên nhân cô cũng không muốn nghe nữa, và anh lại không thể phản bác
được câu nào.
Trước lời chất vấn của anh, Phùng Hy cười nhạo: “Đúng
vậy, em đã ly hôn, chỉ còn vài tháng nữa là tròn ba mươi tuổi rồi. Hiện giờ anh
là tổng giám đốc, lại đẹp trai. Anh chịu hạ mình để bắt đầu lại từ đầu với em,
đáng lẽ em phải thắp hương tạ ơn trời Phật. Xã hội không bỏ rơi em, cuộc sống
không bỏ rơi em, tình yêu cũng đã quay về”.
Giọng cô lạnh lùng, cao ngạo: “Anh nghĩ rằng với điều
kiện của em hiện nay mà còn tìm được người như anh, chỉ cần anh phẩy ngón tay
là em sẽ phải sà đến ôm chầm lấy chân anh! Anh tưởng rằng vì em tìm được Mạnh
Thời nên mới hững hờ với anh? Anh nhầm rồi! Phụ Minh Ý anh nhầm rồi! Em nói
thật với anh, nếu không vì tiếc bát cơm manh áo, nếu anh không phải là sếp trực
tiếp của em thì em có thể đối xử lịch sự với anh sao? Ngay từ lần gặp đầu tiên
em đã muốn nhổ vào mặt anh rồi! Anh đừng tưởng em còn có thể tay bắt mặt mừng
với một gã phụ tình!”.
Cô đã trút ra một mạch nỗi hận của mình, ánh mắt nảy
lửa. Anh nhìn thấy đôi mắt sáng rực của cô, giống như viên kim cương long lanh,
khiến anh chỉ muốn nắm chặt trong lòng bàn tay, không muốn để tia sáng nào lọt
qua kẽ tay, càng không muốn để người khác lấy trộm mất.
Anh muốn lấy tay vuốt ve gương mặt đã từng xuất hiện
hàng trăm lần trong giấc mơ của anh, anh muốn nói với cô rằng, cho dù cô béo
hay gầy, nhưng trong tim anh, luôn luôn chỉ có một Phùng Hy. Cô là cô gái anh
đã từng yêu nhất, đồng thời cũng là người khiến anh bị tổn thương nhiều nhất.
Cô hận anh, hận có lý do. Gương mặt in hằn nỗi căm hận đó dễ thương biết bao,
Phụ Minh Ý thất thần nghĩ, lúc này đây cô thật xinh đẹp.
Phùng Hy thở hắt ra một hơi, nói: “Hôm nay anh hẹn em
ra để nói chuyện liên quan đến công ty Cừ Giang, em mong rằng anh sẽ công tư
phân minh. Em bắt xe về đây, từ nay chúng ta đừng nói về chủ đề này nữa!”.
Cô đưa tay ra mở cửa, nghe thấy Phụ Minh Ý nói rất dịu
dàng ở phía sau: “Em nói đúng, cho dù thế nào, chúng ta đã xa nhau tám năm, mỗi
người đi trên một con đường hoàn toàn khác nhau. Hy Hy, hiện giờ chúng ta lại
được gặp nhau rồi, anh muốn lại theo đuổi em từ đầu có được không?”.
Phùng Hy như bị một cú trời giáng. Cô đang hối hận vì
mình nói thẳng quá. Cô tưởng rằng tiếp sau đó hai bên sẽ chia tay và ra về
trong sự bực bội, không ngờ Phụ Minh Ý lại thốt ra một câu như vậy.
“Hy Hy, tám năm trước chắc chắn là anh đã sai, anh
buộc phải lấy cô ấy, buộc phải kết hôn. Anh không có đủ can đảm để nói với em,
đó là lỗi của anh. Hiện giờ hai chúng ta như hai kẻ lạc quỹ đạo đã quay trở về,
cả hai chúng ta đều đang tự do, chúng ta đã chín chắn hơn ngày xưa. Lẽ nào em
không muốn quay trở lại như ngày xưa ư? Trước đây chúng ta yêu nhau một cách
rất trong sáng, hiện giờ chúng ta cũng có thể làm như vậy. Như thế sẽ tuyệt
biết bao, không có nghi kỵ, không có lợi ích, mãi mãi sẽ là tình cảm thuần
khiết nhất”.
Giọng anh bây giờ khiến Phùng Hy còn cảm thấy khó chịu
hơn lúc anh nói to vừa nãy. Cô làm sao còn có thể là Phùng Hy của ngày trước?
Cô hiện thực và lý trí, không thể vì một cuộc tình mà có những hành động liều
mình như con thiêu thân lao vào lửa nữa. Cô nhớ lại câu hỏi của Mạnh Thời. Anh
hỏi cô nếu anh là một kẻ lông bông không nghề không nghiệp thì cô có tìm anh
không? Có lẽ, đây là câu trả lời tốt nhất cho Phụ Minh Ý.
“Anh đã quay về, nhưng nếu trong tay anh không có bất
cứ cái gì, anh không phải là tổng giám đốc của công ty, không có của cải địa
vị, thậm chí làng nhàng kém cỏi. Anh tưởng rằng em sẽ yêu anh giống như ngày
xưa hay sao?” Phùng Hy lắc đầu một cách đầy khó khăn, “Minh Ý, em xin lỗi. Chắc
chắn em sẽ không yêu anh trong hoàn cảnh đó. Ý em muốn nói là, những tình cảm
trong sáng mà anh cần chỉ thuộc về Phùng Hy của thời học đại học, Phùng Hy của
thời hiện tại rất hiện thực”.
Phụ Minh Ý nói với vẻ sốt ruột: “Anh có tài sản, anh
không phải là người bất tài kém cỏi. Những nhu cầu vật chất mà hiện nay em cần
anh hoàn toàn có thể đáp ứng, anh không hề thua kém Mạnh Thời”.
Phùng Hy mỉm cười. Cô khẽ lắc đầu: “Anh không hiểu ý
em. Mạnh Thời không có điều kiện vật chất như anh,