
hà cung cấp mới đúng.
Vương Thiết thổi lớp bọt trên mặt cốc trà, chậm rãi
nói: “Phùng Hy, chúng ta chỉ làm nhân vật trung gian, mua giúp công ty Cừ Giang
mà thôi. Xảy ra vấn đề gì, Cừ Giang kiện chúng ta, chúng ta sẽ kiện tập đoàn
Giang Thị. Cừ Giang mà nợ tiền chúng ta thì chúng ta nợ tiền Giang Thị. Dựa
trên cơ sở báo giá của Giang Thị, cộng thêm phần trăm lợi nhuận của chúng ta là
được. Chúng ta không phải là phòng mua sắm vật tư của công ty Cừ Giang, chúng
ta cũng là nhà cung cấp kiếm tiền từ họ. Giá cả à, chỉ cần công ty Cừ Giang
chấp nhận là được. Lợi nhuận, cô cho thêm vài phần trăm vào giá tổng. Mọi người
đều phấn khởi”.
Vương Thiết cười cười nhìn cô. Phùng Hy cố gắng làm ra
vẻ đã hiểu ra vấn đề, thầm nghĩ nếu quyết định chọn Giang Thị thì nghiễm nhiên
Vương Thiết sẽ được hưởng lợi từ Giang Thị, chắc chắn vụ giao dịch này sẽ không
để người thứ ba biết chuyện. Cô nhớ đến sự bỏ mặc không quan tâm của Phụ Minh
Ý, lập tức nhắc nhở mình, việc anh và Vương Thiết đấu đá nhau không có liên
quan gì đến mình, làm tốt công việc bổn phận của mình là được rồi. Tổng giám
đốc không quan tâm, phó tổng giám đốc quen với mảng vật liệu đã chỉ định nhà
cung cấp, mình là con tép riu lẽ nào lại lớn tiếng quát Vương Thiết rằng: “Không,
vì lợi ích của công ty, mỗi loại vật liệu chúng ta cần phải có mức báo giá thấp
nhất” hay sao!
Cô dám cam đoan rằng nước trà trong miệng Vương Thiết
sẽ phun ra ngay.
Phùng Hy cầm ba tập giấy báo giá, cười bẽn lẽn, “Những
lời phân tích của sếp đã giúp em hiểu ra ngay được vấn đề. Trong buổi họp hôm
thứ hai tổng giám đốc Phụ đã nói rồi, lần này hợp đồng của Cừ Giang có sự thay
đổi, biến thành lấy vật liệu làm chính. Mặc dù là bộ phận cơ khí đứng ra để
làm, nhưng dù sao thì cũng không quen, mọi việc đều tiến hành theo ý kiến chỉ
đạo của sếp. Trong ba bảng báo giá của ba công ty, sếp đã thấy Giang Thị là tốt
nhất thì chúng ta quyết định Giang Thị. Em sẽ soạn hợp đồng theo bảng báo giá
của Giang Thị”.
Ra khỏi phòng làm việc của Vương Thiết, Phùng Hy ngần
ngừ một lát, len lén nhắn tin cho Phụ Minh Ý.
“Sếp Vương phụ trách, làm theo ý ông ấy”. Câu trả lời
của Phụ Minh Ý hết sức đơn giản và không nằm ngoài dự đoán của Phùng Hy, khiến
Phùng Hy cảm thấy mình như kẻ tiểu nhân, vừa quay ra là đã báo cáo tình hình.
Cô hậm hực nghĩ, nếu như không phải vì chuyện Phụ Minh Ý muốn đấu đá với Vương
Thiết, thì mình cần gì phải quan tâm đến vậy.
Trong lòng Phùng Hy, cho dù giữa cô và Phụ Minh Ý căng
thẳng đến đâu vì chuyện năm xưa thì anh vẫn là Phụ Minh Ý, là người đàn ông mà
cô đã từng yêu tha thiết. Cho dù thế nào, cô vẫn mong anh được bình an.
Văn phòng mời thầu, đấu thầu bận tối mắt tối mũi,
Dương Thành Thượng lại phải điều thêm bốn người đến giúp. Tiểu Cao, Tiểu Lưu rất phấn khởi, về công ty đã nửa
năm nay, cuối cùng đã có việc để làm, giọng nói qua điện thoại cũng to hơn rất
nhiều.
Phùng Hy đi qua chỗ họ, mỉm cười, ngoài sự khích lệ
nhân viên ra còn mang một hàm ý khác là cô đang khá vui. Sếp vui, nhân viên cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Phùng Hy nhớ lại năm xưa Dương Thành Thượng cũng đối xử với cô như vậy, để cho
cô hào hứng làm tất cả những việc vặt mà ông không muốn động tay vào làm và
không có một lời kêu ca, phàn nàn. Cô còn nói thêm với mọi người một câu: “Tuần
này ký được hợp đồng chị sẽ mời mọi người đi chơi”.
“Có cho người nhà đi cùng không hả chị?”.
“Đương nhiên! Người nào không có người nhà thì cho
phép phát triển quan hệ trong nội bộ!”. Nghe thấy mọi người cười ồ, Phùng Hy
cũng cười theo.
Đóng cửa lại, mọi cảnh tượng ngoài cửa đã trở thành
kịch câm. Ba tập giấy báo giá để trên bàn làm việc, lúc này
Phùng Hy mới bình tĩnh trở lại để nghĩ về dụng ý của Phụ Minh Ý. Công việc của
bộ phận vật liệu lại nhét vào tay bộ phận cơ khí, anh muốn để cô hớt tay trên
khách hàng cũ của Vương Thiết và Trần Mông ư? Trên thương trường, lợi nhuận vẫn
là trên hết. Trước đây khi còn quản lý bộ phận vật liệu, Vương Thiết có thể hợp
tác mười mấy năm với tập đoàn Giang Thị, giờ đây trong tay ông ta không có đơn
đặt hàng lớn, lẽ nào tập đoàn Giang Thị không làm ăn nữa hay sao? Chắc chắn sẽ
hợp tác với cô - người nắm trong tay đơn đặt hàng. Tuy nhiên cô phát hiện thấy
Vương Thiết không hề tỏ ra lo lắng. Vậy thì dụng ý thực của Phụ Minh Ý là gì?
Phùng Hy nghĩ một hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra được khâu trung gian.
Thép, dây, bản, tổng cộng chỉ có năm sáu loại, giá cả
cũng khá ổn định, dao động trong một phạm vi nhỏ. Nhưng
vật liệu ống lại không như vậy, có đến vài trăm loại. Cô so sánh sơ qua bảng
báo giá của ba công ty mà Vương Thiết đưa, giá chênh nhau không nhiều. Nhưng ba
công ty này đều do một mình ông ta giới thiệu, không loại trừ khả năng đã ăn rơ
với nhau. Cô nhìn bảng báo giá rồi quyết định sẽ đi dạo lén một vòng quanh thị
trường thép xem tình hình ra sao.
Cô không điều xe của công ty, gọi một chiếc taxi ra thẳng
chợ thép.
Hai ngày liền, cô nói với Mạnh Thời rằng công ty có
hợp đồng nên bận, một mình đóng cửa ở nhà nhập các số liệu đã thu